“Tôi lập tức đi điều tra thân phận của hắn.”
Tổng thống đại nhân lạnh lùng xua tay: “Thôi bỏ đi!” Làm gì có ai đi ám sát lại dùng thân phận người nổi tiếng. Đương nhiên thân phận của người này là giả.
Huống chi đó chỉ là một nghệ danh, hôm nay có thể lấy tên là Hoa Bất Trảm, thì ngày mai có thể lấy tên là Hoa Vạn Nhận được.
Để đi vào Nhà Vàng đều phải qua kiểm tra an ninh, không thể có người mang theo vũ khí vào. Hắn đã cải trang thành hoa đán để tới ám sát.
Với giọng hát của hắn thì chỉ e đã sớm chuẩn bị cho vụ ám sát này.
“...” Lẽ nào là đứa nhỏ kia sao?
Tổng thống nhìn lên sân khấu không một bóng người, con người như càng sâu thẳm, ống âm thầm thở dài.
Vậy mà ông không biết đứa nhỏ Y Nhân kia lại biết võ công. Hôm nay nếu không nhờ cô thì cái mạng già này của ông đã xong đời rồi.
Lớp khói đã tan hết, Lục Minh không thấy bóng dáng Cảnh Y Nhân đâu, sắc mặt đen si như Bao Công. Anh lập tức điều người đi tìm kiếm...
Cảnh Y Nhân không biết mình đã chạy bao xa, cô mệt tới mức thở hồng hộc, mồ hôi vã ra ướt đẫm váy áo, dán chặt lên sống lưng.
Cô vẫn chưa nhìn thấy người nào ở phía trước.
Đại Xú chạy trước đã mất dạng, cô cầm còi lên thổi gọi về, sau đó lại đuổi theo tiếp.
Cảnh Y Nhân nhờ có ánh trăng sáng mà đuổi theo tới tận cuối đồng cỏ, chạy vào trong khu rừng cây nhỏ. Chạy hết rừng cây là một dòng sông, ánh trăng chiếu xuống mặt nước lấp loáng ánh bạc, bên bờ sông có một chiếc xe Jeep quân dụng bọc thép đang đậu ở đó.
Cảnh Y Nhận thấy một bóng đen đang đứng cạnh cốp sau xe.
Từ trang sức trên đầu và quần áo của anh ta, Cảnh Y Nhân có thể nhận ra ngay đó chính là hoa đán vừa mới giao đấu với cô, không thể nhầm lẫn được.
Anh ta đã thay áo sơ mi, quần tây, nhưng lớp hóa trang trên mặt vẫn là dáng vẻ của hoa đán xinh đẹp hồi nãy. Tua vàng, mũ miện còn đang đội trên đầu, mái tóc dài đen như mực, trơn mượt như tơ buông thõng từ vai rủ xuống ngực. Dưới ánh trăng cô chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt xinh đẹp của anh ta, như thể là người bước ra từ ánh trăng vậy. Nếu không sở hữu dáng người cao gầy xuất chúng này, thì thật ra anh ta cũng chỉ là một tên *** mang khí chất xấu xa, bại hoại mà thôi.
Hoa đán thong thả cài từng nút áo sơ mi.
Phong cảnh xung quanh ảo diệu tuyệt đẹp khiến anh ta dỡ bỏ phòng bị, quanh người cũng không còn sát khí nữa, chính vì thế vẻ đẹp của anh ta càng mê hoặc người ta đến nghẹt thở.
Trong chớp mắt Cảnh Y Nhân ngây người.
Nghe tiếng bước chân sàn sạt, hoa đán đột nhiên ngừng tay lại, có vẻ anh ta không ngờ lại có người tới chỗ này. Chớp mắt, sát khí lại nổi lên, cả người trong trạng thái đề phòng, con ngươi sắc bén quét qua liền thấy cảnh Y Nhân đang đứng dưới bóng cây trong rừng, anh ta lập tức nhận ra đó là cô. Con người co rụt lại, dường như anh ta giật mình vì chuyện ngoài ý muốn này.
Làn môi mỏng nở nụ cười nhạt, thả lỏng khớp vai, hoa đán buông lỏng phòng bị, cúi người xuống lấy một khẩu súng trong cốp sau xe, chĩa về phía Cảnh Y Nhân. Khóe miệng anh ta cong lên một nụ cười nhẹ: “Trong Nhà Vàng không thể mang theo vũ khí, nhưng nơi này lại phụ thuộc vào tối. Cô dám đuổi theo mà không sợ bị giết à?”
“...” Cảnh Y Nhân bình tĩnh nhìn khẩu súng của hoa đán đang chĩa vào mình, vẻ mặt hờ hững bước dần từng bước về phía anh ta.
Món đồ chơi này cô đã từng nhìn thấy trong phim truyền hình và phim điện ảnh rất nhiều lần rồi, uy lực lớn như thế nào cô hiểu rất rõ.
Trong phim, nhân vật chính dù bị súng bắn bao nhiêu lần cũng sẽ không chết. Nhưng đây là hiện thực, không phải đang đóng phim, sẽ không có chuyện trúng đạn xong sẽ hổ “cắt“. Nếu cô bị trúng đạn cũng giống như bị người đâm một kiếm vậy, không cẩn thận là chết ngay.
Nếu nói trong lòng Cảnh Y Nhân không lo lắng chút nào thì là giả. Chỉ là không rõ vì sao cô có một loại dự cảm, rằng hoa đán này không phải là người xấu.
Càng lúc càng đến gần, Cảnh Y Nhân bình thản mở lời: “Nếu anh muốn giết tôi thì đã nổ súng từ lâu rồi, đâu thể phí lời với tôi được?”