Nói xong Lục Minh giơ tay lên xem đồng hồ: “Lát nữa anh sẽ đưa em ra ngoài.”
“...” Muộn rồi cậu còn muốn đi đâu? Cậu không hỏi chuyện cô đuổi theo hoa đán kia à? Đương lúc Cảnh Y Nhân còn đang nghi hoặc thì cửa bị đẩy ra.
Lục Minh theo bản năng nhíu chặt mày lại, con ngươi lạnh lùng như sâu hơn. Một đội cảnh vệ mặc thường phục đi vào, cung kính chào Lục Minh một tiếng, sau đó đưa giấy chứng nhận cho Cảnh Y Nhân xem để chứng minh thân phận của bọn họ. “Cô Cảnh, chúng tôi là đội cảnh vệ của Bộ Quốc phòng. Theo quy định, chúng tôi nhất định phải điều tra triệt để chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Chúng tôi nghi ngờ cô đồng lõa với hung thủ, do có liên quan tới vụ án giết người nên xin cô hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.” “...” Đồng lõa với hung thủ? Vụ án giết người? Nghe mấy chữ này, Cảnh Y Nhân bắt đầu nổi giận. Cô túm chặt chăn, quát lên: “Dựa vào cái gì mà nói như vậy? Các anh có chứng cứ không?
Cô có lòng tốt đi bắt người, còn bị người ta tiêm thuốc mê ngất xỉu. Cuối cùng lại bị nhận định là tòng phạm. Lại còn vụ án giết người, rốt cuộc là cái gì? Đội trưởng đội cảnh vệ đưa mắt nhìn Lục Minh: “Cậu Lục, cậu không nói cho phu nhân của mình sao?” “...” Đôi mắt Lục Minh lạnh như băng, khuôn mặt tái mét biểu lộ sự tức giận. Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, anh nhướn mày cảnh cáo: “Ai cho phép các anh vào đây?” “...” Đội trưởng đội cảnh vệ hoảng hốt đứng tại chỗ, có vẻ hơi lúng túng, thầm nuốt nước miếng. Bọn họ đang giải quyết việc công mà.
Lúc còn ở bữa tiệc, Lục Minh phát hiện ra Cảnh Y Nhân mất tích liền phải người đi tìm.
Sau đó, anh tìm tới lối vào cánh rừng mới thấy Đại Xú. Nó dẫn anh đến chỗ bờ sông thì phát hiện ra cảnh Y Nhân đang ngất xỉu, anh liền đưa cô về. Bữa tiệc và màn biểu diễn ở đại sảnh vẫn diễn ra bình thường, ngày mai, đài truyền hình sẽ phát sóng chương trình này, chỉ cắt cảnh quay hỗn loạn kia đi thôi.
Mà bởi trận hỗn loạn vừa rồi nên những người ở lại chẳng có tâm trạng nào mà xem biểu diễn nữa.
Người trên sân khấu ra sức biểu diễn, người dưới sân khấu xôn xao bàn tán về chuyện ám sát vừa rồi.
Mãi tới khi bữa tiệc tối kết thúc, lúc gần tàn, Lý Đồng đột nhiên lên sân khấu công bố một tin động trời.
“Thưa các vị lãnh đạo và khán giả đang ngồi tại đây, mọi người đã bàn luận cả buổi tối rồi mà không thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay rất kỳ lạ sao?” “” Vốn dĩ mọi người đã chuẩn bị rời đi, lại bị một câu này của Lý Đồng thu hút sự chú ý. Trận hỗn loạn vừa rồi sẽ có Bộ Quốc phòng xử lý, bọn họ chỉ tò mò thôi, nhưng khi vừa nghe cô gái ở trên sân khấu nhắc tới, bọn họ lại tưởng cô ta biết chuyện gì đó. Mọi người định rời đi lại đứng nguyên tại chỗ, có người ngồi xuống kiên nhẫn nghe xem Lý Đồng sắp nói gì. “Các vị đang ngồi ở đây chắc hẳn biết Cảnh Y Nhân là ai rồi nhỉ?” “...” Có người gật đầu, có người không phản ứng. “Một người không có gì, chỉ biết cắm sừng chồng mình, một người phụ nữ thấp kém, phóng đãng. Tôi tin là mọi người đều đã nghe qua những câu chuyện về cô..” “Rầm!” Lý Đồng còn chưa nói hết, tổng thống ngồi ở chính giữa căn phòng đã tức giận, đập bàn cảnh cáo: “Lý Đồng, cô có biết cô đang làm gì không?” Trong lòng Lý Đồng hoảng hốt, khí thế lạnh lùng quanh người tổng thống khiến cô ta sợ hãi, nhưng vẫn lớn gan mở miệng cười. “Thưa tổng thống đại nhân, ngài cứ nghe cháu nói hết đã, chuyện cháu muốn nói liên quan tới vụ ám sát ngày hôm nay, chuyện có liên quan tới tính mạng của ngài cũng chính là chuyện lớn của đất nước, nhất định không thể che giấu được.”