Lý Đồng nói tiếp: “Cảnh Y Nhân trước kia không biết bất cứ thứ gì, thế mà Cảnh Y Nhân này lại biết võ công, không chỉ cứu tổng thống đại nhân một mạng mà sau đó còn biến mất với hung thủ, mọi người không thấy kỳ lạ sao?”
“...” Tất cả mọi người nhìn nhau, đúng là bọn họ rất nghi ngờ, sao con dâu của tổng thống đại nhân lại biết võ công, hơn nữa lại cùng lúc không nhìn thấy cô ấy và hung thủ đâu.
Lý Đồng thấy người dưới sân khấu bắt đầu nghi ngờ Cảnh Y Nhân, liền nở một nụ cười nhẹ.
Cô ta vẫn chưa tìm ra cách để công khai thân phận giả mạo của Cảnh Y Nhân.
Hôm nay run rủi thế nào lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim* tặng cô ta một cơ hội lớn, sao cô ta có thể bỏ qua chứ? (*) Trình Giảo Kim: Là người giữa đường gặp chuyện bất bình sẽ ra tay giúp đỡ. Cô ta nhất định phải mượn đề tài này để nói ra, lần này sẽ giải quyết Cảnh Y Nhân triệt để luôn.
Chỉ là cô ta không ngờ, Cảnh Y Nhân không chỉ giỏi cầm kỳ thi họa, mà ngay cả võ công cũng siêu đẳng như thế.
“Thời gian gần đây tôi vẫn luôn bí mật điều tra Cảnh Y Nhân, phát hiện ra một chuyện...” Lý Đồng vừa nói vừa giơ một ngón tay lên.
“Đó chính là, Cảnh Y Nhân này là giả mạo, Cảnh Y Nhân trước kia đã chết từ lâu rồi.” Lý Đồng nói tới đây, mọi người đều ồ lên, mắt to trừng mắt nhỏ, đúng là không thể tin nổi, tất cả bắt đầu bàn tán xôn xao. Sắc mặt của tổng thống vô cùng khó coi, ông bất chợt đưa mắt nhìn chỉ huy Lý ở cách đó không xa. Chỉ huy Lý tỏ vẻ vô tội, không hiểu gì hết, như thể ông ta không hề biết chuyện này. Lần này tổng thống ít nhiều cũng bị hiềm nghi đã giúp con trai Ly miêu tráo thái tử”, che giấu chuyện con dâu trước kia đã chết.
(*) Ly miêu tráo thái tử: Ý chỉ trào người giả thay thế người thật.
Mọi người đều sẽ hướng suy nghĩ của mình về chuyện này.
Những cán bộ trung thành với tổng thống tức giận vỗ bàn: “Con bé xấu xa này nói hươu nói vượn cái gì thế? Chuyện gì cũng phải có chứng cứ...”
Tổng thống bình thản giơ tay lên ngăn lại, bất kể thế nào bọn họ cũng là những người từng trải mới leo lên được vị trí này, đâu thể để một đứa trẻ con dắt mũi, chỉ là ông vẫn muốn nghe những lời tiếp theo của Lý Đồng. Có lẽ chỉ huy Lý đã dạy Lý Đồng như vậy, là do ông không nhìn đúng người. Đương nhiên Lý Đồng sẽ không ngu ngốc tới mức nhằm vào tổng thống đại nhân. Cô ta cong khóe miệng, giải thích: “Tổng thống đại nhân, nhà họ Lục, kể cả nhà họ Cảnh không biết chừng đều là người bị hại. Cha ruột và anh trai của Cảnh Y Nhân đều ở đây, mọi người hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Lý Đồng nhìn về phía Cảnh Đức Chính hỏi, còn tự tin cười với ông ta nữa. “Ngài Cảnh, con gái ngài thông minh như vậy, lại còn biết võ công, ngài có biết điều đó không?” “...” Cảnh Đức Chính đứng dậy, ấp a ấp úng không nói nên lời. Tuy ông ta cũng thấy kỳ lạ, đúng là Cảnh Y Nhân này không giống con gái trước kia của ông ta, nhưng ông ta cũng hiểu rõ chuyện này có liên can mật thiết như thế nào. Ông ta đi sai một bước, sẽ hại tổng thống xuống đài, hại cả chỗ dựa của mình xuống đài. Dù Cảnh Y Nhân này là giả thì ông ta cũng phải sống chết phủ nhận, không thể tự đào hố chôn mình được.
Ông ta đâu có ngốc.
“Chuyện... chuyện này... con gái tôi... từ nhỏ đã lớn lên ở vùng nông thôn. Tôi mới đón nó về được hai năm... Tình hình cụ thể tôi không rõ lắm! Nhưng những đứa trẻ sống ở nông thôn... biết ít nhiều công phu quyền cước cũng là chuyện bình thường.”
Lý Đồng không để ý đến câu trả lời của Cảnh Đức Chính mà nhìn Cảnh Triệt: “Anh cả nhà họ Cảnh, anh cảm thấy thế nào?”
“Tôi ở nước ngoài suốt, vừa mới về nước mấy tháng nên không rõ lắm.”