Bởi vì cảnh sát có kết quả xét nghiệm ADN cũng không công khai ra ngoài, chỉ có nhân viên nội bộ biết, nên tất nhiên, một doanh nhân như Cảnh Đức Chính không biết ông ta và2Cảnh Y Nhân vốn là cha con.
Cảnh Y Nhân đứng dậy khỏi bàn cơm, đi lên tầng. Lát sau, trong tay cô có thêm một tờ giấy, không nhanh không chậm đi xuống tầng.
Cảnh Y Nhân đưa tờ4giấy chi chít chữ đến trước mặt Cảnh Đức Chính, trên tờ giấy còn có con dấu của bộ công an. Cảnh Đức Chính kinh ngạc nhìn Cảnh Y Nhân, sau đó rời mắt sang tờ giấy cô3đưa.
Trên đó có dòng chữ lớn “Xét nghiệm ADN“.
Con ngươi Cảnh Đức Chính đột nhiên có rút lại, mấy đoạn giữa ông ta không đọc mà nhìn ngay kết quả dưới cùng.
Độ trùng khớp tế bào ADN: 99,99%.
Cảnh Đức Chính đột nhiên trợn to mắt, hít sâu một hơi ngẩng lên nhìn cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân này đúng là con gái ông ta. “...” Cảnh Đức Chính kích động đến mức chỉ hận không thể bật khóc, thế mà trước kia ông ta lại coi cô như bao rơm. Chỉ cần lợi dụng được là ông ta ra sức lợi dụng, cũng không thèm quan tâm, thăm hỏi đến cô. Không ngờ Cảnh Y Nhân lại là báu vật, không chỉ được Lục Minh coi như bảo bối mà còn được tổng thống đại nhân quý mến nữa.
Cảnh Đức Chính thật sự hối hận lúc trước ông ta có mắt như mù, không đối xử tốt với cô con gái này.
Sau khi đón về nhà ông ta cũng chỉ cho cô một danh phận chứ không quan tâm1đến sống chết của cô.
Ngoài lúc ông ta đưa cô đi gặp Lục Minh thì cho ăn mặc xinh đẹp một chút, còn bình thường thì không cho cô một xu nào. Giờ nghĩ lại, Cảnh Đức Chính thấy rất hối hận.
Thật ra Cảnh Y Nhân có thể nhân cơ hội để rũ bỏ quan hệ với người cha này, nhưng cô không làm như vậy. Tay Cảnh Đức Chính run rẩy, ông ta kích động nói: “Y Nhân à! Cha thực sự xin lỗi con...”
“...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, cô đã quen nhìn vẻ mặt bủn xỉn, tham lam của Cảnh Đức Chính, tự dưng thấy ông ta kích động sắp khóc như vậy, cô thật sự không quen. “Được rồi! Được rồi! Ăn cơm đi!” Cảnh Y Nhân ngăn ông ta lại, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Lý Đồng giờ này đang nổi điên ở nhà, điên đến mức cứ đi qua đi lại trong phòng. Lúc chỉ huy Lý nói cho cô ta biết Cảnh Y Nhân chính là con gái ruột nhà8họ Cảnh, cô ta giận đến mức không nuốt trôi cơm, gạt đổ mọi thứ trên bàn rồi đi về phòng.
Chỉ huy Lý đi theo cô ta, đẩy cửa bước vào phòng, dí tay vào đầu cô ta mắng.
“Chẳng phải mày nói Cảnh Y Nhân là giả sao? Chẳng phải mày nói chỉ cần hành hạ nó chết thì Lục Minh sẽ cưới mày sao? May mà tao không đồng lõa với mày đấy, mày cho rằng tổng thống ngu ngốc tới độ không nghi ngờ tao à?” “Nếu tao mà mất bát cơm thì tao sẽ đánh chết con ranh mày!”
Lý Đồng tức giận hất mạnh tay chỉ huy Lý đang dí đầu cô ta ra. “Cha, rõ ràng còn bị con tiện nhân Tiết Phương Hoa kia lừa mà. Lần này con sẽ không tha cho nó đâu. Bây giờ con không chỉ đắc tội với Lục Minh, mà ngược lại còn để Cảnh Y Nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nữa.”
Cô ta đúng là còn khổ hơn cả người cầm ăn hoàng liên. “Để xem8con trừng trị con tiện nhân kia như thế nào!” Lý Đồng vừa dứt lời, tiếng gọi đầy bối rối của mẹ Lý Đồng, bà Triệu Thục Phân từ dưới tầng truyền đến. “Lão Lý, ông mau xuống đi, có bao nhiêu cảnh sát đến nhà đây này.”
Nghe vậy, chỉ huy Lý và Lý Đồng cùng giật mình cảnh giác, nhìn nhau một cái rồi vội chạy nhanh xuống tầng. Vừa xuống đến chân cầu thang, chỉ huy Lý đã nhìn thấy khắp phòng toàn cảnh sát, trái tim nhảy lên tận yết hầu.
Ông ta theo bản năng chầm chậm bước vào phòng khách, khách khí thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì thế này?”