Tuy mọi người đều có thể tùy ý mua đồ tại siêu thị, nhưng tại sao người này lại mua giống hệt cô nhỉ?
Đến khi Cảnh Y Nhân đẩy xe đến khu vực bán đồ dùng sinh hoạt, lấy một bịch băng vệ sinh hàng ngày. Người đàn ông mặc Âu phục màu trắng đi theo cô tới cũng cầm một bịch băng vệ sinh hàng ngày lên. “..” Cảnh Y Nhân lại cầm một bịch băng vệ sinh ban đêm. Người đàn ông cũng cầm một bịch giống hệt. “...” Cảnh Y Nhân thật2sự không chịu nổi nữa. Cô quay đầu giận dữ trừng mắt với người đàn ông đẹp mã chỉ cách mình hai bước đó.
“Anh có bệnh à? Đàn ông mà cũng dùng băng vệ sinh sao?”
Người đàn ông thản nhiên cười khẽ.
Gương mặt ấy khi cười lên rạng rỡ như hoa anh đào làm điên đảo chúng sinh, mắt phượng sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng nhạt hơi cong lên. Một người đàn ông như vậy mà đi dạo siêu thị, có vẻ không hợp với ngoại hình của anh ta cho lắm. “Tôi mua cho vợ tôi, không được à?” “...” Cảnh Y Nhấn nổi giận trừng mắt với anh ta, nghiến răng không biết nên nói gì.
Qua mấy giây sau, cô hỏi: “Thể tại sao tôi mua cái gì anh cũng mua cái đó?”
Người đàn ông lấy một thanh kẹo cao su trong giỏ của mình ra: “Cô có mua cái này không?” “...” Cảnh Y Nhân chỉ muốn đánh chết anh ta ngay lập tức. Anh ta chỉ mua thêm một thanh kẹo cao su, còn lại đều chọn giống hệt cô mà?
Người đàn ông lại giải thích: “Siêu thị này có quy định rằng tôi không được phép mua thứ mà cô đã mua à?” “...” Quả thật không có quy định đó.
Nhưng tại sao1người đàn ông này chỉ nói mấy câu đã khiến cô tức giận đến thể chứ. Rõ ràng bắt chước cổ mua đồ mà còn không chịu thừa nhận.
Cảnh Y Nhân xoay người không thèm để ý đến anh ta nữa, đẩy xe đi đến khu vực dành riêng cho nữ giới.
Cô mua một chiếc nội y, người đàn ông cũng lấy một chiếc cùng kiểu dáng, cùng loại với chiếc cô chọn. “...” Cảnh Y Nhân lườm anh ta một cái. Đúng là để biến thái.
Người đàn ông vẫn thản nhiên cười khẽ.
Cảnh Y Nhân quyết định không đi dạo nữa, đến quầy thu ngân trả tiền. Khuôn mặt cực phẩm của người đàn ông kia khiến nhân viên thu ngân ngây dại ra, hai mắt gần như biến thành hai hình trái tim đỏ rực. Sau khi thanh toán, Cảnh Y Nhân sách những thứ mình đã mua được đựng trong túi tái chế bảo vệ môi trường đi ra ngoài, nhưng cô còn chưa ra khỏi quầy thu ngân thì đột nhiên tiếng cảnh báo “bíp bíp bíp” chói tai vang lên.
âm thanh bất8ngờ vang lên ngay bên tai khiến cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy ở siêu thị nên không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cô ngỡ ngàng nhìn ngược nhìn xuôi, chỉ thấy hai cái đèn đỏ bên cạnh không ngừng nhấp nháy. Sau đó, một đám nhân viên bảo vệ chạy vội đến, không chút khách khí nói với Cảnh Y Nhân: “Thưa cô! Phiến cô cho chúng tôi kiểm tra túi một chút.”
“...” Chuyện gì thế này?
Cảnh Y Nhân có vẻ ngạc nhiên. Cô quay đầu lại liền thấy người đàn ông tuấn tú mặc âu phục màu trắng, đi giày da đứng trước quầy thu ngân nhìn cô cười giảo hoạt. “...” Đáng chết! Cảnh Y Nhân thầm mắng một tiếng. Nhất định là tên biến thái chết tiệt kia đã giở trò với cô rồi.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhận biết điều phối hợp với bảo vệ, thả túi to trong tay xuống, đưa cả túi sau lưng cho bọn họ xem.
Kết quả, mọi người trợn to mắt nhìn cái túi, rồi lại8nhìn cô chằm chằm.
“...” Cảnh Y Nhân vừa nhìn cũng choáng váng.
Đúng là gặp quỷ rồi, sao tự dưng trong túi lại có nhiều loại hộp màu sắc sặc sỡ thế này. Cô lôi đống hộp ra nhìn, cái gì mà Durex, Okamoto, Jasper*...
(*) Tên các hãng bao cao su.
Cảnh Y Nhân kinh ngạc, mấy thứ này là cái gì vậy?
Bảo vệ không chút khách khí hỏi: “Thật ngại quá, đây là những món đồ cô muốn mua à?”