Cảnh Y Nhân ngơ ngác lắc đầu.
“Vậy thì cảm phiền cô đặt những thứ này xuống rồi theo chúng tôi đến cục cảnh sát. Hành vi này của cô là được quy là trộm cắp tài sản.” “...” Nghe vậy, Cảnh2Y Nhân sầm mặt lại. Cô nổi giận hừ một tiếng: “Bản cung không ăn trộm mấy thứ này! Bản cung mà phải đi trộm đồ à?” “...”Nghe Cảnh Y Nhân nói vậy, mọi người mới chú ý, quan sát kỹ4cổ lần nữa. Gần như tất cả mọi người lúc này mới nhận ra, đây chính là cô Lục, người đã khiến toàn thành phố nhốn nháo mấy hôm trước. Với thân phận của cô ấy thì đúng là chẳng việc3gì phải đi trộm đồ cả.
Nhưng hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa biết đâu người giàu lại có sở thích này thì sao, cảm thấy phải đi ăn trộm mới đủ kích thích.
Đã thể, cô ấy còn lấy trộm nhiều “áo mưa” như vậy, nói không chừng chính là một con quỷ biến thái.
Sau khi biết thân phận của Cảnh Y Nhân, bảo vệ lịch sự nói: “Cô Cảnh, thật ngại quá, nhưng bây giờ chứng cứ đã rõ rành rành, dù cô có lấy trộm đồ hay không, cô vẫn phải phối hợp với chúng tôi đi kiểm tra camera an ninh. Sau khi điều tra rõ ràng thủ phạm là ai, chúng tôi mới có thể xác nhận cô không trộm đồ, trả lại sự trong sạch cho cô.”
“...” Vì sự trong sạch của mình, Cảnh Y Nhân đi theo bọn họ đến cục cảnh sát.
Trong cục cảnh sát.
Nhân viên cảnh sát mở lại toàn bộ đoạn băng lúc Cảnh Y Nhân ở siêu thị.
Không có camera nào quay được cảnh cô ăn trộm nhưng lại có một người đàn ông luôn đi theo phía sau cô.
Song, người đàn ông kia có vẻ không có gì khả nghi. Chỉ là Cảnh Y Nhân mua thứ gì, anh ta liền mua1thứ ấy, camera còn quay được cảnh họ nói chuyện, trông như là có quen biết nhau. Nhưng camera cũng có góc chết, cảnh sát nghi ngờ Cảnh Y Nhân đã trộm đồ ở góc chết, nơi mà camera không thể quay đến.
Cảnh Y Nhân thực sự là lần đầu tiên rơi vào cảnh người cầm ăn hoàng liên, đang yên đang lành bị người ta hãm hại.
Tuy rằng cảnh sát không có chứng cứ, nhưng Cảnh Y Nhận biết chắc chuyện này liên quan đến người đàn ông biến thái kia.
Cái tên chết tiệt kia trông rõ là bảnh bao, mặt mũi sáng sủa, vậy mà quá biến thái! Nếu gặp phải hắn lần nữa, chắc chắn cô sẽ đập cho hắn một trận tơi bời.
Cảnh Y Nhân ngồi trong đại sảnh lấy lời khai, mới nghĩ đến đó, cô vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông kia.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. cảnh Y Nhân chợt đứng phắt dậy.
Ghế dựa phía sau đổ kềnh xuống sàn phát ra âm thanh chói tai, hấp dẫn sự8chú ý của mọi người trong đại sảnh cục cảnh sát. Cảnh Y Nhân bước nhanh về phía người đàn ông kia.
Cô không cần biết mình đang ở đâu, bất ngờ giơ tay lên định đánh thẳng vào mặt anh ta, nhưng tay cô còn chưa chạm đến mục tiêu đã bị anh ta dễ dàng đỡ được. Không dừng lại ở đó, Cảnh Y Nhân nhanh chóng dùng chân tung cú đá, lại bị tay kia của anh ta lập tức vỗ nhẹ xuống một cái. Như thể mọi động tác tiếp theo của cô đều bị người đàn ông này đọc vị, lúc anh ta phản đòn thậm chí còn nương tay với cô.
Sắc mặt Cảnh Y Nhân đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“...” Người đàn ông này biết võ công.
Cảnh Y Nhân cùng hắn đánh vài chiêu đơn giản, cả cục cảnh sát trợn tròn mắt xem họ đánh nhau.
Gần như tất cả cảnh sát đều hô to cảnh cáo: “Dừng tay lại! Không được đánh nhau ở cục cảnh sát!”
“Dừng tay lại! Có nghe không? Mấy8người coi đây là nơi nào hả?” Ai cũng gào lên, nhưng không ai dám bước tới can ngăn bọn họ. Bạo lực vốn không có mắt, hơn nữa hai người này hình như đều là cao thủ, không giống mấy người bình thường xông vào nhau đánh túi bụi, có thể dễ dàng tách họ ra.
Mỗi chiêu thức của Cảnh Y Nhân đều ở thể tấn công, còn người đàn ông thì không ngừng thoái lui phòng thủ, lúc phản công cũng rất nhẹ tay.
Không biết ai đó bất chợt hét lên: “Cô Cảnh đừng đánh nữa, ngài Lục chồng cô sắp đến đây rồi.”