Cảnh Y Nhân nghĩ tới nghĩ lui, không hiểu sao liền nhớ lại năm mười hai tuổi, hoàng đế cữu cữu cũng hỏi cô vấn đề giống như vậy.
Ngày đó, cô cùng hoàng để cữu cữu mới vừa đánh xong ván cờ, ngồi trên long sạp ăn điểm tâm. Cữu cữu ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi2cô: “Chỉ còn ba năm nữa là tiểu công chúa của chúng ta được làm lễ trưởng thành rồi, có yêu cầu nào hay là muốn làm gì đó không?” Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn về phía hoàng đế cữu cữu cười gian: “Được làm lễ trưởng thành có phải sẽ trở thành phụ4nữ, rồi sẽ được xuất giá không ạ?” Con người hoàng đế cữu cữu khẽ co rút lại, đáy mắt xẹt qua một tia ưu tư không rõ ràng, sau đó hắn cười nhẹ gật đầu. “Không thể chờ được nữa, muốn xuất giá rồi sao?” cảnh Y Nhân bỏ điểm tâm trong tay xuống, hưng phấn gật đầu3thật mạnh, ngồi trên đùi hắn khua tay múa chân.
“Phò mã tương lai mà cháu muốn tìm phải là một người tuấn mỹ, cao lớn, anh dũng như hoàng đế cữu cữu; là một nam nhân tinh thông tất cả mọi thứ, dưới một người trên vạn người, là chúa tể của một phương, người như vậy mới có2thể bảo vệ cháu và hoàng đế cữu cữu được!”
“...”
Ánh mắt bình thản của hoàng đế vừa dịu dàng vừa mang theo nỗi thất vọng, không hề phản ứng lại. “...” Cô hưng phấn véo von nói một tràng, mà mãi hoàng đế cữu cữu cũng không phản ứng lại, điều này khiến cảnh Y Nhân hơi lúng túng gãi đầu gãi tai.
Bất chợt hoàng để duỗi tay ra xoa nắn khuôn mặt nhỏ bé của cô, ngón cái và lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt tới vuốt lui trên lớp da thịt mềm mại bằng lực đạo vừa phải.Hoàng đế cữu cữu vuốt ve hồi lâu, cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn hắn. Cuối cùng tay hắn khẽ run rẩy, rời khỏi khuôn mặt cổ tựa như trốn tránh.
Cảnh Y Nhân bình tĩnh nhìn hoàng để cữu cữu, chờ hắn lên tiếng. Chỉ là đôi môi mỏng quyến rũ của hoàng để cữu cữu mấp máy liên hồi, trông có vẻ như muốn hỏi cô điều gì đó. Hành động này lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể hỏi1được. Cuối cùng, hoàng đế cữu cữu nhếch miệng cười yếu ớt.
“Được! Sau khi người làm lễ trưởng thành, cữu cữu lập tức chiều cao khắp thiên hạ tìm một nam nhân anh dũng, tuấn mỹ nhất làm phò mã của ngươi, phong phong quang quang” gả người cho người ta.”
(*) Phong phong quang quang: Nở mày nở mặt.
“Cảm tạ hoàng để cữu cữu!” Cảnh Y Nhân vui sướng nhào vào ngực hắn.
Hoàng đế cữu cữu ôm chặt lấy cô, áp mặt lên đỉnh đầu cô rất lâu cũng không chịu buông ra...
“Y Nhân!” Lục Minh thấy cô gái bé nhỏ dưới thân đột nhiên thất thần bất động, khẽ gọi cô một tiếng.
Trong nháy mắt, Cảnh Y Nhân đang đắm chìm trong hồi ức bị kéo trở về, cô trả lời vấn đề khi nãy của anh.
“Chỉ cần không phải chèo thuyền, rèn sắt, làm đậu phụ thì cái gì cháu cũng làm được!”
“Ở chỗ bọn em có một câu nói: Trên đời có ba nghề khổ, đó là chèo thuyền, rèn sắt và làm đậu phụ!”8“..” Lục Minh im lặng nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ của Cảnh Y Nhân. Trong đầu cô đang suy nghĩ gì vậy? Giờ là thời đại nào, mấy công việc đó dùng máy móc thay thế con người từ lâu rồi. Lục Minh lại hỏi: “Em có muốn buôn bán thứ gì không?” Anh có thể giúp cô mở một cửa hàng cho cô vừa làm vừa chơi, như vậy cô cũng có thể tự lực cánh sinh. Lục Minh đã sớm nhận ra cảnh Y Nhân gần như sẽ không hỏi xin tiền anh.
Nếu anh không chủ động để tiền vào ví cô thì cô sẽ không mở miệng hỏi xin dù chỉ một lần.
Thế nên anh mới cân nhắc xem có nên mở cho cô một cửa hàng hay không. Làm buôn bán nhỏ thì về mặt kinh tế, cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
“Nếu làm ăn thua lỗ thì sao ạ?”
“Thì mặc kệ thua lỗ!” Chẳng phải vẫn còn có anh đây sao? Thua lỗ thì mở lại cái khác.
“...” Trong đầu8Cảnh Y Nhân bỗng dưng nghĩ tới điều gì, cô kích động vỗ tay một cái. “Thế thì bán đậu phụ. Bán đậu phụ sẽ không bao giờ lỗ vốn!” “...” Cô chỉ có tí tẹo tiền đồ này thôi hả?