Cảnh Y Nhân được anh dẫn lên tầng hai, vào một căn phòng khá giống phòng khách, có một bức tường thủy tinh ngăn cách, bên trong là một bể bơi! Bốn phía là bức tường bằng thủy tinh màu xanh
lam, có thể nhìn thấy rõ phong cảnh bên ngoài. Cảnh Y Nhân quấn một chiếc khăn tắm che kín toàn thân, vừa rồi người giúp việc đã giúp cô mặc nó, trống như quần ngắn và cái yếm vậy.
Toàn thân hầu như lộ ra hết! Cô xấu hổ đến mức cả người đều ửng hồng. Nhìn cậu chỉ mặc một chiếc quần tứ giác, dáng người nổi bật, đường cong cơ thể nhìn rất đẹp mắt, làn da tinh tế hơn cả phụ nữ, cậu giống như con rồng đang bay lượn trong nước vậy.
Cô giúp việc cung kính cầm áo choàng và khăn tắm đứng ở trên bờ, vẻ mặt tham lam giống như nhìn thấy thức ăn nào đó rất ngon vậy, chỉ thiếu điều chảy nước miếng ra.
cảnh Y Nhân thật sự không hiểu cậu có điểm nào khiến phụ nữ si mê đến thế? Tuy trông cậu rất đẹp, dáng người cũng rất tuyệt, nhưng có đến mức chỉ hận không thể xông lên vồ lấy không?
Lục Minh bơi đến gần bờ, khuôn mặt tuấn tú nhô ra khỏi mặt nước, bàn tay to vuốt đi tóc mái sũng nước trước trán, trông vô cùng đẹp trai tuấn tú.
Cảnh Y Nhân thấy các cô giúp việc ai cũng lén hít sâu một hơi, không ai dám thở mạnh cái nào, dường như chỉ sợ hơi thở không sạch sẽ của mình làm vấy bẩn cảnh đẹp thần thánh ấy. Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân rồi cười khẽ ra lệnh, không một ai có thể kháng cự: “Lại đây!” “...” Cảnh Y Nhân túm chặt lấy khăn tắm, khẩn trương nói: “Cháu... không biết bơi đâu.” “Đừng để tôi nói lần thứ hai.” “...” Giọng điệu này sao lại giống cữu cữu như vậy chứ! “Nhưng mà chỗ đó của cháu... “dì cả”!” “Quần áo của cô không thấm nước, sẽ không bị thấm ra ngoài.”
Lục Minh ở trong nước, vươn một bàn tay ra trước mặt cô. “...” Cảnh Y Nhân bước thật cẩn thận, bàn tay nhỏ bé vừa chạm vào bàn tay to ướt sũng kia thì ngay lập tức bị cậu kéo xuống nước.
Cảnh Y Nhân giật mình hét lớn, Lục Minh thuận thế ôm lấy cô. “...” Khăn tắm của Cảnh Y Nhân không biết đã bay đi đâu mất, trên người mặc áo bơi kiểu thể thao màu hồng nhạt, bụng lộ ra hết, phía dưới chỉ mặc một cái quần short bơi cũng màu hồng nhạt.
Bên dưới của hai người dính sát vào nhau, hai cái đùi trần trụi của cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đùi cậu. Khuôn mặt Cảnh Y Nhân đỏ bừng lên, vịn tay vào vai cậu, cố gắng tạo ra chút khoảng cách, đôi mắt ướt át liếc trái ngó phải, né tránh không dám nhìn.
Cô chưa bao giờ mặc ít thế này trước mặt một người đàn ông hết! Lục Minh vươn một tay đỡ lấy eo nhỏ của cô, làn da dưới lòng bàn tay nhẵn mịn như tơ lụa. Tay kia thì cầm lấy một cánh tay nhỏ bé của cô, bàn tay nhỏ nhắn giống như không xương, mềm mịn chẳng khác gì da trẻ con.
Hai làn da tiếp xúc với nhau tạo ra một cảm xúc không tên, nó như một luồng điện chạy thẳng vào trái tim Lục Minh.
Anh chưa từng có cảm giác này bao giờ, nó khiến anh phải ngỡ ngàng, xa lạ.
“Muốn học bơi lội thì phải học cách không sợ nước đã.” “...” Cô đầu muốn học! Bị ép học thì có! “Cháu đã sợ nước từ lâu lắm rồi!”
Nghe vậy, Lục Minh bình tĩnh nhìn cô: “Tại sao?” Theo như anh được biết, Cảnh Y Nhân biết bơi, chỉ là cô không bơi trước mặt người khác, nguyên nhân là cô chỉ biết bơi kiểu chó, nên sợ mất mặt. Cảnh Y Nhân nhớ lại hồi mười tuổi: “Trước đây cháu từng bị người ta đá xuống giếng.” May mà cậu trước đây tới tìm cô đúng lúc nên đã phát hiện kịp thời, không thì cô đã bị chết đuối rồi.
Một người ngồi trên ngôi vị chí tôn lại nhảy xuống giếng để cứu cô, chuyện ấy đã khiến nhiều người phải hoảng hốt sợ hãi. Đôi mắt Lục Minh trở nên sâu thẳm. “Có tôi ở đây, cô không phải sợ cái gì hết.” Giọng điệu cuồng vọng ấy giống cữu cữu như đúc. “...” Ngày hôm qua còn nói muốn hưu cô, không cần cô nữa, giờ lại bảo cô không phải sợ gì cả.