Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, Tiết Phương Hoa liền tái mặt.
Có người cười nói: “Thể sau này chị Phương Hoa có con thì phải làm sao bây giờ? Chị nhận hai người họ làm cha nuôi, mẹ nuôi của đứa bé à?” “...” Tiết Phương Hoa tức giận thầm nghiến răng,2không thể nhịn được nữa, cô ta nổi cáu đứng phắt dậy đập mạnh xuống bàn.
“cảnh Y Nhân! Cô đừng quá đáng!”“...” Quá đáng? Cảnh Y Nhân thầm hừ lạnh. So với những gì mà Tiết Phương Hoa vừa làm với cô, chẳng qua cô chỉ thắng được vẽ miệng mà thôi. Cảnh Y Nhân mở to mắt rồi chớp chớp, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Tiết Phương Hoa.
“Sao vậy?”
“...” Mọi người cũng nhìn Tiết Phương Hoa mà chẳng hiểu gì cả, vừa rồi còn đang bình thường mà, sao bỗng nhiên nổi điên lên đập bàn vậy. Cảnh Y Nhân và Lục Minh cũng đâu nói gì quá đáng? “...” Tiết Phương Hoa tức đến hộc máu, sao cô ta dễ mất khả năng khống chế cảm xúc thế nhỉ? Ở đây ngoài Lục Minh và giáo sư Phó Minh Tuấn ra, không ai biết cô ta không thể sinh con, làm như vậy chẳng phải là tự mua dây buộc mình hay sao?
Hơn nữa Cảnh Y Nhân cũng đã nói gì đâu, tự1dưng cô ta nổi điên, cứ như bị thần kinh vậy.
Tiết Phương Hoa nhất thời chỉ biết chôn chân tại chỗ.
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người đang chờ cô ta lên tiếng. Hồi lâu sau, Tiết Phương Hoa một cái rắm cũng chưa đánh ra, không biết nên nói gì.
Cô ta đành ra vẻ vô tội, tội nghiệp hết nhìn Lục Minh lại nhìn Cảnh Y Nhân. “Cô biết rõ tình trạng của tôi mà còn nói những lời ấy, cô làm vậy chẳng phải là bắt nạt người khác hay sao? Anh Lục Minh, anh để Cảnh Y Nhân bắt nạt em như vậy à?” “...” Mọi người ở đây đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Lục Minh nhíu mày, liếc Tiết Phương Hoa một cái: “Những gì Y Nhân nói đều có ý tốt, sao lại là bắt nạt cô?”
“Đúng đấy! Chị Phương Hoa, có phải chị nghe lầm rồi8không?” “Đúng rồi! Nhất định là nghe lầm rồi!”
Lục Minh không chịu nói đỡ cho mình, Tiết Phương Hoa càng bề mặt, đành phải xuôi theo lời của bọn họ.
Cô ta sầm mặt lại, dù trong lòng không cam tâm nhưng vẫn phải tìm một lối thoát. “Chắc là tôi nghe lầm rồi.” Tiết Phương Hoa tức giận đặt mông ngồi trở lại ghế. “Cô nghe lầm thành cái gì thế?” Lục Minh hỏi.
“...” Nghe vậy, khóe miệng Tiết Phương Hoa giật giật.
Lục Minh còn hỏi nữa? Anh không chịu bỏ qua cho cô à? Anh cố tình làm cô mất thể diện đúng không? Trong khi Tiết Phương Hoa chưa biết phải trả lời thế nào, mọi người trong phòng đều chăm chú nhìn khiến cô ta phát ngượng, lần thứ hai không tìm được thang xuống, thì đột nhiên, ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ, rồi một nhân viên bước8vào.
Người nọ lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người. Nhân viên mặc đồng phục màu đỏ, trong tay bế một cái khay, trên chiếc khay ấy là một chai vang đỏ hảo hạng.
Chai rượu vang đỏ này có nhãn dán in toàn bằng tiếng anh, vừa nhìn thấy nó, tất cả mọi người liền biết chai rượu này có giá trên trời rồi. Nhân viên đi đến phía sau ghế của Lục Minh và Cảnh Y Nhân, đặt chai rượu xuống trước mặt hai người.
“Lục tổng, ông chủ của chúng tôi biết hôm nay ngài ghé thăm nên tặng chai rượu này coi như là góp vui.”
Lục Minh theo bản năng nhíu mày, nhìn chằm chằm chai vang trước mặt.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến Kim Sắc Niên Hoa, trước kia các đồng nghiệp lâu năm thỉnh thoảng cũng tặng rượu cho anh, nhưng chưa có ai2mạnh tay chịu chi tặng chai rượu đắt tiền thế này cả. “Nhạc Phong bảo anh đưa tới à?” Lục Minh lạnh nhạt hỏi. “...”Nhân viên ngỡ ngàng: “Lục tổng, không phải ngài quen biết ông chủ Đổng của chúng tôi hay sao?”
“..” Lục Minh trầm mặc không đáp lại. Cả bàn ăn ai cũng ngưỡng mộ nhìn Lục Minh, đúng là dù ở nơi nào, Lục Minh luôn luôn nhận được sự chú ý quan tâm nhất.