Đúng lúc anh đang trên mạng bàn bạc với Lưu tổng về phân chia khoản đầu tư phim điện ảnh gần đây nhất thì đột nhiên, di động để cạnh tay rung lên, màn hình hiện lên hai chữ “Sweet Heart”, bên dưới là nội dung tin nhắn.
“Cậu ơi, anh đang làm gì thế? Cậu đã ăn cơm chưa?”
Bàn tay Lục Minh đang cầm chuột đột nhiên hơi khựng lại.Chữ “cậu” vốn là cách xưng hô thân thiết nhất giữa anh và Cảnh Y Nhân. Nhưng sau tối hôm qua thì cách xưng hô này lại giống như cái gai trong mắt anh vậy. Vừa thấy, vừa nghe đến nó là anh lại mơ hồ cảm thấy ngạt thở, không biết bao giờ mới hết.
Lục Minh vô thức nắm chặt lấy con chuột, khiến vỏ plastic của chuột phát ra tiếng nứt rạn. Tầm mắt của anh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình di động, dường như là nhìn thẳng một mạch đến khi màn hình đen lại, khi ấy anh mới định thần lại được. Anh bỏ tay ra khỏi con chuột, cầm lấy di động và mở khóa để nhấn vào tin nhắn ấy, rồi anh chỉ trả lời qua loa một chữ “Ừ“.
Cảnh Y Nhân gắp một miếng thịt tôm vào miệng rồi tước nhỏ ra, một bàn tay khác cầm di động, nó vừa kêu tít tít” một tiếng, Cảnh Y Nhân lập tức trở nên kích động, đưa di động lại gần để đọc, khi thấy đúng một chữ “ừ”, nụ cười tươi trên mặt cô1lập tức biến mất. “...” Cậu bận rộn đến thế sao? Đến chiều, Cảnh Y Nhân ở phòng khách xem phim truyền hình, nhưng không tài nào tập trung nổi, còn thỉnh thoảng lại liếc di động trong tay. Cuối cùng, cô không còn tâm trí đầu xem phim nữa, đành tắt tivi luôn rồi trở lại phòng. Cô nằm trên giường, cầm di động suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Lục Minh. “Cậu ơi, cuối tháng này chúng ta cùng đi xem buổi biểu diễn của Cảnh Hi đi.” Chỉ một lúc sau, Lục Minh nhắn lại hai chữ ngắn ngủn: “Có thể.” Cảnh Y Nhân lại nhắn tin: “Cơm chiều cậu muốn ăn gì?” Lần trước cô từng nói muốn nấu cơm cho Lục Minh, kết quả lại bị coi là kẻ trộm mà phải vào đồn cảnh sát một chuyến, đến khi về nhà thì người giúp việc đã làm cơm xong rồi, cô không còn cơ hội làm nữa.
Lục Minh lại trả lời: “Anh không về nhà ăn được.”
“À.” Cảnh Y Nhân có chút thất vọng mà nhắn lại một chữ. Đến tối, Lục Minh trở về rất8muộn. Lúc ấy, Cảnh Y Nhân đã ngủ rồi.
Lục Minh cũng không vội trở về phòng mà dừng lại trước cửa, anh đứng đó khoảng 3 phút mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa ra.
Trong căn phòng tối mờ, dưới ánh đèn bàn mông lung, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ đang say ngủ của Cảnh Y Nhân, cô đắp một chiếc chăn mỏng, cả người khẽ chuyển động theo từng hơi thở.
Lục Minh vẫn bình tĩnh đứng ở cửa phòng nhìn cô, vẻ mặt anh lạnh nhạt, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng khép cửa lại rồi bước về phía thư phòng. Lục Minh tùy ý vắt áo khoác lên lưng ghế dựa, ngồi phịch xuống sô pha, day day trán một cách mệt mỏi. Sau đó, anh lấy một quyển nhật kí trong ngăn kéo ra, lấy bút trong ống đựng rồi phát tiết tâm sự của mình lên con chữ...
Những ngày sau, mọi chuyện vẫn trôi qua một cách bình thường. Lục Minh đi làm, Cảnh Y Nhân thì ở nhà, rảnh rỗi thì nhắn tin hoặc gửi đoạn nhắn thoại cho Lục Minh. Chỉ cần cô8gửi là Lục Minh luôn trả lời. Một hai ngày đầu thì Cảnh Y Nhân chưa cảm thấy gì, cô chỉ nghĩ Lục Minh có lẽ bận bịu quá. Nhưng từ ngày thứ ba trở đi thì Cảnh Y Nhân nhận ra cô luôn là người chủ động nhắn tin cho Lục Minh. Lục Minh dường như chưa từng chủ động nhắn cho cô lần nào. Nếu là trước kia, Lục Minh không sớm thì muộn đã gọi điện thoại cho cô rồi. Lục Minh hễ tới công ty là sẽ gọi cho cô, lúc ăn cơm trưa cũng gọi, buổi chiều tan tâm cũng sẽ gọi cho cô.
Nhưng bây giờ đều là cô chủ động liên hệ với Lục Minh. Hơn nữa, Lục Minh lại chỉ trả lời lại là “Ừ.” “Đúng vậy.” “Được.” “Có thể”