Nhìn như thế một lúc lâu, bỗng nhiên Lục Minh cong khóe miệng lên cười.
Anh nhớ lại lần đó, Cảnh Y Nhân đi chân trần, giẫm lên chân anh, để anh dạy cô khiêu vũ. “...” Cảnh Y Nhân không biết tại sao Lục Minh lại chạy tới đây.
Nỗi muộn phiền hiện rõ trên khuôn mặt anh, còn phảng phất chút đau buồn nữa, ai cũng có thể nhìn ra anh đang có tâm sự.
Hơn nữa, từ trước2tới giờ Lục Minh chưa từng bộc lộ vẻ mặt này ra ngoài. Cảnh Y Nhân thấy lòng mình quặn đau, cô lo sợ phải chăng Lục Minh đang gặp vấn đề gì?
Cô vô thức đi vào.
Lục Minh dường như quá nhập tâm nên không phát hiện ra có người vào phòng.
Cảnh Y Nhân đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, khẽ gọi: “Cậu ơi!” Dường như lúc này Lục Minh mới kéo được tâm tư trở5về. Anh chậm rãi thu tầm mắt lại, chăm chú nhìn người trước mặt vài giây mới phản ứng được.
Rồi đột nhiên, anh kéo cô vào lòng, hận không thể hòa tan cô vào trong máu thịt của mình. “..” Cảnh Y Nhân bị Lục Minh ôm bất ngờ, muốn đẩy anh ra một chút nhưng không thể, theo bản năng cô gọi một tiếng: “Cậu!” “Không cho phép em gọi anh là cậu! Về sau chỉ được6gọi anh là Lục Minh thôi!” Nói rồi Lục Minh mạnh mẽ áp môi mình lên đôi môi cô. “...” Cảnh Y Nhân không giãy giụa nữa mà chậm rãi nhắm mắt, đáp lại anh.
Chỉ là, tư thế nửa ngồi nửa quỳ của cô bị Lục Minh ôm vào lòng có hơi khó chịu. Cô đoán là Lục Minh đã quá mệt mỏi, hoặc là anh đang có tâm sự gì đó nên buồn phiền tới mức thể5hiện hết lên khuôn mặt anh tuấn của mình. Anh muốn làm gì thì tùy theo ý anh vậy. Lục Minh bất chợt ôm cô đứng dậy, quàng tay qua vai cô rồi cả người đổ rạp xuống sàn nhà lạnh lẽo. Có lẽ anh sợ lúc ngã xuống sẽ làm cô bị đau, nên anh dùng tay mình đỡ lấy cô trước.
Hai người hòa quyện vào nhau trong nụ hôn say đắm. Động tác của Lục Minh3tuy chẳng dịu dàng nhưng anh đã cố gắng khống chế lực đạo, nên Cảnh Y Nhân không hề cảm thấy khó chịu.
Anh hận không thể hòa tan cô vào trong máu thịt của mình.
Mỗi lần nghĩ rằng, ở trong lòng cô, anh chỉ là một người thay thế, cả người anh tựa như bị lóc da, lóc thịt, vô cùng đau đớn.
Lục Minh anh cả đời này chưa từng nhút nhát như vậy, mấy ngày hôm nay lúc nào anh cũng trốn tránh cô.
Anh không dám hỏi cô về vấn đề này, sợ rằng đáp án sẽ giống như những gì anh đã nghĩ.. Đáp án đã hiển hiện ngay trước mắt, anh mất công hỏi thêm một câu nữa chỉ khiến mối quan hệ của bọn họ càng xấu đi mà thôi.
Bởi vì yêu quá nhiều, quá quan tâm, nên mới sợ mất đi. Nếu cô nói “Đúng vậy thì sau này anh phải đối mặt với cô thế nào? Lục Minh hôn cô say đắm. Như thế, anh muốn đem hết phần sức lực còn lại để giữ lấy thứ cuối cùng chỉ thuộc về họ. Khi hai người chìm đắm vào nụ hôn, Cảnh Y Nhân cảm thấy Lục Minh có gì đó không ổn. Tuy anh vẫn như mọi khi, nụ hôn của anh vẫn ngập tràn sự cướp đoạt và ngang ngược, nhưng chưa bao giờ cơ thể anh lại run rẩy như bây giờ. Cảnh Y Nhân đẩy anh ra một chút: “Cậu ơi...” “Không được gọi anh là cậu!” Lục Minh đột nhiên quát lớn làm Cảnh Y Nhân sợ đến giật nảy mình, đôi mắt cô chớp chớp hai lần. “...” Cảnh Y Nhân mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh. Lục Minh định thần lại mới nhận ra được mình đã làm gì. Anh cúi người, dịu dàng ôm đầu cô, khẽ thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi! Y Nhân!” “Cậu ơi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“...” Lục Minh rơi vào trầm mặc. Cảnh Y Nhân vòng tay ôm anh, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng anh, giống như mỗi lần anh dỗ dành cổ trước kia.
Cô kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Lục Minh.
Một hồi lâu sau, Lục Minh mới khẽ mở lời: “Nhân! Ở trong lòng em, anh là người như thế nào?” Khi nói tới từ cuối cùng, giọng Lục Minh có chút run rẩy, tựa như đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất vậy.