Sinh ra trong gia đình đế vương, hắn vốn đã dơ bẩn, còn nàng lại có một trái tim thuần khiết, tinh khôi.
Đời này, điều làm hắn nuối tiếc nhất chính là trở thành cữu cữu của nàng, nhưng đó cũng là điều làm2hắn thấy hạnh phúc nhất. Hắn không thể nào quên được ánh mắt căm hận của nàng trước khi uống ly rượu độc, ánh mắt ấy như lưỡi dao đâm hắn thương tích đầy mình, ruột gan như bị đứt ra từng đoạn.
Hắn chỉ5có thể để nàng căm hận một mình hắn, chứ không đành lòng bắt nàng gánh chịu sự phỉ nhổ, lăng mạ của hàng ngàn, hàng vạn người, sau đó ôm nỗi hận mà qua đời.
Hắn đã suy nghĩ ích kỷ như vậy.
Khi còn6sống bọn họ không thể ở cùng nhau, vậy khi chết đi nhất định phải chôn cùng một huyệt. Hắn chải tóc, trang điểm, đội mũ, khoác lên người nàng một bộ lễ phục cưới đỏ rực, rồi lấy rượu độc thay rượu giao5bôi. Chỉ hận được sinh ra không đúng lúc, kiếp sau hắn xin nguyên bảo vệ nàng đời đời kiếp kiếp! Nếu có kiếp sau, trẫm không muốn làm cữu cữu của ngươi nữa, trẫm muốn làm phu quân của ngươi...
Lục Minh quan sát3giấc mơ của chính mình trong nỗi khiếp sợ. Anh vẫn cho rằng vị hoàng đế này yêu thương tiểu công chúa như vãn bối” nên mới chiều chuộng cô bé như vậy. (*) Văn bổi: Là người sinh sau, ý chỉ tầng lớp con cháu. Giờ anh mới hiểu, vị để vương này đã sớm nảy sinh thứ tình cảm khác với cô công chúa nhỏ rồi.
Yêu nữ qua đời tròn mười ngày, biên quân truyền đến tin tức về trận chiến.
Quân ta đã tiêu diệt được kẻ địch và giành chiến thắng vang dội.
Hoàng đế đã vì quốc gia mà hoàn thành một chiến công cuối cùng.
Chẳng ai ngờ được, vị hoàng để vừa sắc phong hoàng phi mới lại đưa ra chiểu thư”, khiến mọi người không kịp trở tay. (*) Chiếu thư: Tờ chiếu của đức vua, để công bố chuyện gì đó.
Chiếu thu chiểu các thiên hạ, hoàng để không còn sống được bao lâu nữa nên nhường ngôi cho thái tử.
Tất cả các hoàng đế của mỗi triều đại đều xây dựng hoàng lăng cho mình khi mới đăng cơ. Sau khi hoàng đế chiếu các thiên hạ, ngay hôm sau hắn đã lẳng lặng bể di thể của tiểu công chúa lên liên kiệu.
Một đoàn người ngựa đông đảo, dài đằng đẵng đi tới hoàng lăng. Đến khi hoàng để bước xuống khỏi liên kiệu, tất cả mọi người mới phát hiện ra, hoàng đế đang ôm di thể của yêu nữ đã mất tích nhiều ngày trước.
Tất cả mọi người hoảng sợ quỳ xuống, không ngừng than khóc ầm ĩ. Các vị trung thần quỳ rạp dưới đất, dập đầu trên nền đá đến tóe máu. “Hoàng thượng! Yêu nữ không được vào hoàng lăng ạ!” “Hoàng thượng! Đây là chuyện đại bất kính với các vị tổ tông ạ!” “Hoàng thượng!” Một đám người khác như cha chết mẹ chết. “Phụ hoàng! Người không thể làm như vậy được ạ!” Tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin. Hoàng để không để ý tới bọn họ, chỉ ôm thân xác lạnh ngắt chẳng còn hơi thở trong lòng mà tiến vào hoàng lăng. “Khi nàng còn sống, từng người, từng người các ngươi không cho phép trẫm tới gần nàng. Đến khi nàng chết rồi các ngươi cũng không để trẫm ở bên nàng hay sao?” Hoàng để dùng toàn bộ sinh lực còn sót lại gầm lên giận dữ. Dường như có cơn gió mạnh quét qua, gió thổi vù vù. Những sợi tóc của hắn bay múa điên cuồng, trường bào tung bay phần phật. Mọi người đều hoảng sợ run bần bật. Lần này, không ai có thể cản nổi hắn nữa. ôm ghì lấy người trong lòng, hắn ra lệnh cho người bảo vệ mộ: “Thả đá chặn cửa xuống!” Người bảo vệ mộ nhận được mệnh lệnh liền ấn vào cơ quan, ở lối vào huyệt mộ cao ba mét có một khối đá chặn cửa rất lớn từ từ hạ xuống. Hoàng để ôm cô gái trong ngực từng bước tiến vào bên trong, mãi tới khi bóng lưng biến mất trong bóng tối. “Rầm” một tiếng vang rất lớn, toàn bộ khối đá chặn cửa đã hạ xuống hết, ngăn cách tất cả mọi thứ ở bên ngoài. Bên ngoài hoàng lãng khắp nơi đều là tiếng khóc than không ngừng. Bên trong hoàng lãng lại rất tĩnh mịch, chỉ có tiếng lách tách của những ngọn nến đang cháy mà thôi. Sinh ra trong gia đình đế vương, cả đời này, trong lòng hắn chưa bao giờ được tĩnh lặng như bụi trần lắng đọng và hạnh phúc thế này.
Không có bất cứ ai nhòm ngó, ở đây, hắn sẽ cùng nàng chìm đắm trong hạnh phúc.
Bọn họ sẽ không còn bị bất cứ kẻ nào quấy rối nữa. Trong gian chính của lăng mộ có một cỗ quan tài lớn làm bằng gỗ sưa được chạm trổ hoa văn hình rồng vô cùng tinh xảo.
Hắn nhẹ nhàng đặt người trong lòng vào đó, rồi tự mình nằm xuống bên cạnh nàng.
Hắn kéo nàng vào trong ngực, đặt lên trán nàng một nụ hôn tràn đầy yêu thương. Tay áo long bào vung lên, nắp quan tài khép lại. Cả thế gian chỉ còn một màu đen kịt...
Y Nhân đi trước rồi, tuy hai người họ sinh ra không cùng giờ, nhưng vào ngày trở thành những linh hồn thì cầu xin được chôn cùng một huyệt!
Hoa mai rụng xuống mà đau đớn lòng. Yêu tận tim, hận tận xương, chỉ còn lại một mình cô độc. Cùng sống, cùng chết, nháy mắt đã ngàn năm, trở về với cát bụi. Nguyện đời đời kiếp kiếp chở che cho nàng...