Mãi đến khi Lục Minh chui ra khỏi chăn, ánh mắt dịu dàng, sâu thẳm của anh bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em thỏa mãn nhanh thế?” - Cảnh Y Nhân xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt anh, rồi cô lại cảm nhận được anh dịu dàng cử động giống như mọi đêm khác. cả người Cảnh Y Nhân đầm đìa mồ hôi, cô để lại trên lưng anh rất nhiều dấu vết cào cấu.
Thật sự chưa bao giờ họ điên cuồng như đêm nay! Cuối cùng, Lục Minh2thậm chí còn ôm cô ngồi lên người anh để cổ chủ động. Cảnh Y Nhân ngượng ngùng đến mức hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống. Nhưng không thể không nói, lần nào Lục Minh cũng rất dịu dàng, rất cẩn thận, rất quan tâm đến cảm nhận của cô.
Sự điên cuồng ấy khiến cô liên tục hưởng thụ cảm xúc như bay lên chín tầng mây. âm thanh của sự giao hòa vang lên, thắt lưng điên cuồng cử động cùng với nhiều tiếng gầm nhẹ của Lục Minh,5anh khàn khàn gọi tên cô.
Anh hung mãnh đến mức hận không thể đâm cô đến hồn bay phách tán.
Hồn phách của cô dường như đã rời khỏi thân thể mà bay lên mấy rồi.
Họ như đang vùng vẫy trong làn nước, quấn quýt, ôm ấp lấy nhau. Toàn thân Cảnh Y Nhân đổ mồ hôi đầm đìa, cô đã để lại trên lưng anh bao “dấu vết” nhưng dường như Lục Minh vẫn chưa thấy đủ... Anh ôm lấy cô, cùng cô hóa thành một thể, rồi nói với cô rằng anh quan tâm6đến cô đến mức nào, yêu cô đến nhường nào.
Dường như tình cảm này đã có từ khi sinh ra, đã chảy ngay trong huyết quản của anh rồi.
Dường như ngay tại thời khắc cô xuất hiện, anh nhất định sẽ yêu cô. Giống như vị hoàng đế trong giấc mơ của anh, anh muốn đời đời kiếp kiếp bảo vệ cô, không bao giờ chia lìa...
Ngày khai trường của Cảnh Y Nhân.
Mới ngày đầu tiên đến trường mà Cảnh Y Nhân đã gặp phải một chuyện khiến cô muốn đánh giáo viên rồi.
Hôm nay5cô vốn đang vui vẻ hào hứng, Lục Minh còn tự mình lái xe đưa cô đến trường học.
Trước khi xuống xe, Lục Minh chỉnh trang lại váy áo cho cô, vuốt gọn lọn tóc không vào nếp của cô, rồi ôm đầu cô mà đặt một nụ hôn sâu triền miên, mãi lâu sau mới buông cô ra.
“Tài xế sẽ tới đón em sau khi tan học, nhớ về nhà sớm nhé.”
Nếu không phải vì Cảnh Y Nhân tan học quá sớm, Lục Minh còn muốn lúc tan tầm tự mình đến đón cô3nữa.
Cảnh Y Nhân khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu..
Nhìn thấy cô đáng yêu như vậy, Lục Minh không nhịn được lại hôn cô, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô mấy cái.
“Mau vào đi kẻo muộn học.”
“...” Cô đã sớm muốn xuống xe rồi, nào ngờ người nào đó cứ hôn mãi. Cảnh Y Nhân đẩy cửa xe ra, vẫy vẫy tay với Lục Minh rồi xoay người chạy vào trường học. Cũng như mọi lần, Lục Minh ngóng trông theo đến khi bóng dáng Cảnh Y Nhân biến mất khỏi tầm mắt rồi mới khởi động xe.
Đột nhiên, cửa kính bị gõ mấy cái: “Người ta đã đi rồi, cậu còn nhìn gì nữa.”
Phó Minh Tuấn đúng lúc đi ngang qua, anh ta đứng ngoài xe trêu chọc Lục Minh. Lục Minh liếc Phó Minh Tuấn một cái rồi mặc kệ anh ta, anh khởi động xe, quay đầu lại liền phóng đi luôn...
Cảnh Y Nhân vừa đến phòng học thì nhận được thông báo: Từ hôm nay trở đi, cả trường phải thực hiện huấn luyện quân sự, ai có thể ở lại trường học thì cố gắng ở kí túc xá trường, trừ phi là thật sự không thể ở trọ, ví dụ như người đã kết hôn, có gia đình như Cảnh Y Nhân thì trường học có thể phê chuẩn.
Tiết Lịch sử sáng nay bị đẩy xuống buổi chiều để buổi sáng huấn luyện quân sự. Huấn luyện quân sự thì huấn luyện quân sự, Cảnh Y Nhân không có ý kiến gì. Kết quả, khi thấy hướng dẫn vừa xuất hiện, Cảnh Y Nhân lại hận không thể giết người. Thật không ngờ thầy hướng dẫn lại chính là kẻ biến thái đã ám sát tổng thống, còn hãm hại cô trở thành kẻ ăn trộm Hoa Bất Trảm.
Khuôn mặt như yêu nghiệt, anh ta định tới đây để mê hoặc chúng sinh, khiến sinh viên trở thành kẻ mê trai hết à? Trong sân thể dục rộng lớn của trường học, trên bãi cỏ sân bóng, Hoa Bất Trảm mặc quân phục ngụy trang, đi giày quân nhân, đội mũ quân nhân, đeo kính râm, hai tay lười nhác chống nạnh.