“Lời chị nói làm mẹ tôi vui vẻ lắm đấy. Tôi đã bảo mà, làm sao mà chị dám lạnh nhạt với tôi như
thế được, hóa ra là vì đã chuyển mục tiêu sang mẹ tôi rồi!” Trước đây, Cảnh Y Nhân không bao giờ gọi mẹ cậu là mẹ cả, lúc nào cũng nói trống không hoặc là gọi dì thôi. Thế mà hôm nay lại đột nhiên gọi mẹ.
“...” Cảnh Y Nhân lạnh lùng lườm cậu ta một cái, không thèm để ý đến Cảnh Hi nữa. Cô chưa từng gặp ai tự cuồng bản thân mình như thế, chẳng biết xấu hổ là gì cả.
“Chị đừng tưởng tôi không biết chị đang nghĩ gì nhé, chị thích tôi đúng không?” “...” Cảnh Y Nhân bất đắc dĩ thở một hơi dài, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Giờ mới phát hiện ra thứ làm cô bị chói mắt suốt nửa ngày không phải ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mà là từ “ngôi sao” tự kỷ đang ngồi bên cạnh mình. Cô lầu bầu: “Một chú chim sẻ còn chưa mọc răng như cậu thì thích chỗ nào được chứ?”
“Chị nói gì cơ?”
“Cảnh Y Nhân! Chị đừng tưởng tôi không nghe thấy! Thật sự tôi chưa từng thấy loại con gái nào ghê tởm như chị cả. Thích răng của tôi á? Tôi thấy hình như chị đang ảo tưởng muốn hôn tôi thì phải! Tốt nhất là chị đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
Thấy cậu ta cứ càu nhàu suốt, Cảnh Y Nhân thực sự không chịu nổi nữa, quay phắt đầu lại, mượn câu của Lục Minh mà nghiến răng nghiến lợi nói với cậu ta: “Chim sẻ: Cho dù cậu có cởi sạch nằm trên giường tôi thì tôi cũng sẽ không nhìn cậu lấy một cái đầu!”
“Két!!!!” Cảnh Hi đột ngột phanh xe lại, mắt trợn trừng nhìn cảnh Y Nhân chằm chằm. Cậu nhỏ hơn Cảnh Y Nhân nửa tuổi, Cảnh Hi giờ mới có 18, cậu là một nghệ sĩ nam trẻ tuổi điển hình, đẹp trai còn đang rất hot, nhưng vẫn là trai tân, vẫn chưa yêu ai bao giờ.
Vừa nghe thấy cô nói vậy thì mặt cậu lập tức đỏ bừng lên.
Cậu chỉ vào Cảnh Y Nhân, thẹn quá hóa giận, lắp bắp mà mắng: “Cảnh... Cảnh... Y Nhân! Tôi... Chị đừng không biết xấu hổ, từ sáng tới tôi chỉ biết ở đây mà...YY tôi”
“...”YY? Cảnh Y Nhân căn bản không hiểu YY nghĩa là gì. Cô nhíu mày nhìn cậu ta. Không khí trong xe đột nhiên trở nên quái dị, càng có vẻ ái muội khó tả. Nhưng Cảnh Y Nhân lại không hề nhận ra! Cô nhíu mày nhìn Cảnh Hi đang cúi gằm mặt xuống, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng, nghe thấy cậu ta lắp bắp hỏi: “Chị... không lẽ thường xuyên... YY tôi đấy à?” “...” Cảnh Y Nhân không hiểu ý của cậu ta, cũng lười phải phí lời thêm: “Phiền cậu lái xe tiếp được không? Tôi phải về nhà.”
“...” Lúc này Cảnh Hi mới hồi thần lại được, cậu vội khởi động xe, hai mắt không dám nhìn cảnh Y Nhân, nhưng vẫn thừa dịp lúc cô không chú ý mà lén lút liếc một cái.
Chỉ cần Cảnh Y Nhân phát hiện ra là cậu ta lập tức quay đi, mặt lại đỏ bừng lên. Cảnh Hi đưa Cảnh Y Nhân tới trung tâm điện tử, cũng giống như lần trước, Cảnh Hi “vũ trang” đầy đủ đến tận răng rồi mới xuống xe. Khi cậu đi vòng qua đầu bên kia mở cửa xe cho Cảnh Y Nhân thì cô buột miệng hỏi: “Cậu thấy lạnh à?” “...” Cảnh Hi lắc đầu, không hiểu cô có ý gì. “Không lạnh mà cậu bọc mặt lại đen xì như cục than thế kia làm gì?”
Cảnh Hi bực mình tháo kính râm xuống, nhìn cô chằm chằm, hạ giọng nói: “Chị bị ngớ ngẩn à? Tôi là nhân vật của công chúng! Nếu không phải vì chị thì sao tôi phải làm thế này hả? Tôi phải hi sinh thế này mà chị còn dám gọi tôi là cục than á?”
Cảnh Hi chưa bao giờ bị bẽ mặt như thế cả! Thế mà hôm nay lại bị cảnh Y Nhân bôi bác như thể cậu không đáng một đồng! Dứt lời, Cảnh Hi lôi thẳng Cảnh Y Nhân vào trung tâm thương mại. “...” Nhân vật của công chúng là thế nào? Là không được để người khác nhận ra mình sao? Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Không lẽ cậu đã phạm phải tội gì à?” Ở nước Lộc Nguyên, chỉ có kẻ làm việc xấu mới tự làm mình đen như than, mặc cũng toàn đồ đen.