“Ngươi không sợ chết à?” Giọng tên nam nhân kia hơi thô ráp, khàn khàn mà rất ngạo mạn, có thể nói là vô cùng khó nghe. Nhưng khi giọng nói ấy kết hợp với thân thể này, sức hút nam tính lại tỏa ra rất mãnh liệt. Cảnh Y Nhân từ từ ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái đi, cô ngẩng đầu nhìn nam nhân đang cười trên lưng ngựa trông như quỷ Dạ Xoa kia.
“Sợ chứ! Ta sợ các cách chết khác, nhưng không sợ chết vì đất nước!” Giọng nói non nớt của một cô gái mới mười hai tuổi mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh vang lên.
Nam nhân trên lưng ngựa khẽ cười một tiếng: “Bản vương2nghĩ rằng người đàn lên khúc nhạc này là nam tử hoặc là một nữ tử xinh đẹp, vậy mà không ngờ chỉ là một đứa bé!”
“Xem ra nước Lộc Nguyên yếu đến mức để cho một con nhóc lên chiến trường. Ha ha...”
Nói rồi, nam nhân Dạ Xoa ngửa đầu cười vang. Sắc mặt Cảnh Y Nhân đanh lại, một viên bi thép bắn ra từ đầu ngón tay.
Thanh đao lớn của nam nhân vung lên, dễ dàng cản được, viên bị bị văng ngược trở lại đầu gối của Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân đau đớn tới mức ngã xuống khỏi đài cao trên mỏm đá.
Nam nhân thuận thể kéo dây cương cho ngựa tới gần. Bàn tay to lớn của hắn ta tóm6được Cảnh Y Nhân, hắn ta kéo cô lên ngựa rồi giật dây cương, hai chân trước của con ngựa chiến vạm vỡ vồ lên không trung, hô vang một tiếng rồi quay đầu lại, chạy ra khỏi mê trận hoa đào.
Cảnh Y Nhân bị vắt ngang trên lưng ngựa sợ hãi kêu la. Cơn xóc nảy làm cô hận không thể nôn hết tim gan phèo phổi ra ngoài. Cô chửi bới nam nhân kia cũng không mang lại chút tác dụng nào. Hắn ta không những không dừng ngựa mà còn kẹp chặt bụng ngựa, kéo dây cương làm tốc độ ngựa chạy càng nhanh hơn, càng xóc nảy hơn.
Cảnh Y Nhân bị bắt làm tù binh.
Cho đến khi cô bị đưa tới doanh trướng0nơi quân địch dựng trại, cô đã nôn tới mức hận không thể nôn ra cả túi mật rồi. Màn đêm buông xuống, doanh trại nổi lửa lên, binh sĩ bắt đầu đi tuần tra. Cảnh Y Nhân nôn ọe đến mức mềm nhũn cả người, bàn tay nhỏ chống lên thành ngoài lều, lau khóe miệng rồi lập tức nổi giận mắng chửi nam nhân kia. “Ta chỉ là một thiếu nữ thường dân nhỏ tuổi, ngươi bắt ta tới đây làm gì? Muốn biết thì người cứ giết là được!” Nam nhân lạnh lùng nhảy xuống ngựa, cầm một lọn tóc của Cảnh Y Nhân lên ngửi qua lớp mặt nạ Dạ Xoa. Hắn ta khẽ cười một tiếng: “Chất liệu xiêm áo trên người5ngươi không tốt, đúng là trang phục của dân thường. Nhưng mùi long diên hương” trên người người lại không phải thứ mà nữ tử thường dân nên có.”
(*) Long diên hương: Là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây nó được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền. “...” Cảnh Y Nhân trầm mặt xuống.
Ai cũng biết long diên hương chính là thứ hoàng đế thường dùng. “Nghe nói hoàng đế nước Lộc Nguyên rất yêu thương một vị tiểu công chúa, vị công9chúa đó không chỉ có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa!” “...” Cảnh Y Nhân căng thẳng tới mức trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
Cô giả vờ bình tĩnh nói: “Long diên hương đâu phải thứ gì hiếm lạ. Bất cứ nha hoàn, công công nào ở bên cạnh hoàng để ít nhiều cũng có mùi này.”
Nam nhân khẽ cười, không hề đáp lại.
Sau đó, hắn ta xách Cảnh Y Nhân như cách một con gà con đi về phía doanh trướng lớn nhất. Bước vào trong lều, nam nhân ném Cảnh Y Nhân lên chiếc sạp được phủ da hổ. Đồ đạc của mấy người man rợ nước Khâu Sơn này rất thô ráp. Chiếc sạp này cũng đến nỗi làm đau cả mông cô. Theo bản năng Cảnh Y Nhân nhíu mày, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy mông mình.
Trong doanh trướng, ngoài bọn họ ra còn có mấy tì nữ nữa.