Là Khâu vương có sức lực mà không có đầu óc, dáng vẻ xấu xí, chỉ bằng một nắm đấm là có thể giết chết một con gấu trong truyền thuyết sao? Nhưng cô thấy đầu óc nam nhân này rất thông minh mà!
Vừa nhìn đã đoán ra cô là công chúa rồi.
Chẳng trách hắn ta lại đeo cái mặt nạ khủng bố như vậy, chỉ sợ là vì anh ta xấu tới mức không thể để ai nhìn thấy...
Cảnh Y Nhân vừa nghĩ vậy thì thấy Khâu vương kéo mặt nạ lên một chút, để lộ ra phần cằm miệng rồi bưng chén đỉnh ba chân bằng đồng trên bàn lên uống một hớp nước. Suy nghĩ của Cảnh Y Nhân đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ. Tuy rằng hắn ta chỉ để lộ ra một đôi môi, nhưng2chỉ với chiếc cằm sạch sẽ, trắng trẻo đầy kiến nghị, đôi môi mỏng gợi cảm, cần cổ trắng ngần, yết hầu trượt lên trượt xuống khi uống nước, thì dù nhìn thế nào cũng không thấy giống người xấu xí! Ngược lại, Cảnh Y Nhân còn thấy hắn ta anh tuấn phi phàm. Khâu vương uống nước xong lại kéo mặt nạ xuống, ném một túi nước ở bên hông cho Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân vừa rồi nôn ọe nhiều nên hơi mất nước, cô vội vàng cầm túi nước lên, mở nắp cài ra, ngửa đầu uống ừng ực. Cô uống mấy ngụm thật to rồi dùng bàn tay nhỏ lau khóe miệng, sau đó bình tĩnh nhìn Khấu vương. “Ngươi không chê đeo mặt nạ rất phiền phức à? Lẽ nào lúc ăn cơm ngươi toàn6phải dùng một tay kéo mặt nạ lên che nửa mặt, rồi một tay cầm đũa gắp đồ ăn vào miệng?” “Không cần ngươi lo chuyện không đâu, uống xong thì ngủ đi. Khi nào trời sáng ta sẽ bắt người đến trao đổi với hoàng đế Lộc Nguyên để lấy một món tiền lớn!”
“Ta không đáng giá đâu! Ta chỉ là một cung nữ, ngươi vẫn nên thả ta đi! Ta ở đây còn phải ăn nghỉ ở chỗ của ngươi, đổi chẳng được mấy tiền lại không có lời!”
“Đổi không được thì giết người ăn thịt, đầu có thiệt thòi gì!”
“...” Cảnh Y Nhân kinh hãi, bọn người man rợ này còn ăn thịt người ư?
Khâu vương thấy sắc mặt cô xám ngoét vì sợ liền khẽ cười, hắn ta bổ sung: “Nếu không thì đợi người lớn hơn0một chút sẽ bán vào kỹ viện, có thể đổi thêm được ít tiền nữa!”
Cảnh Y Nhân tức giận mắng: “Ngươi đường đường là một vị vương, thế mà lại bán ta cho kỹ viện, còn không đủ tiền để người ăn một bữa cơm đâu. Người có còn chút lương tâm nào nữa không, ta vẫn còn là trẻ con!” “Một nữ tử giảo hoạt như ngươi sao có thể nói mình là trẻ con được, trẻ con đều nói mình đã lớn rồi! Đây mới là lời trẻ con nói!”
“Ngày mai nếu đàm phán thất bại thì người cứ ở đây, chờ khi nào lớn lên thì làm tiểu thiếp của ta, sinh ra hai đứa bé liền coi như hòa!”
“Ngươi lập luận kiểu gì vậy? Ta căn bản không nợ gì ngươi, tại sao phải sinh con với5ngươi chứ?” Cảnh Y Nhân la hét, cô sợ tới mức trông sắp khóc đến nơi. Khâu vương khẽ cười, đúng là trẻ con, đùa hai câu đã khóc rồi. Cảnh Y Nhân vốn định chờ tới khi Khâu vương ngủ say thì lén lút chạy trốn.
Ai ngờ, tên Khấu vương này lại lấy một chiếc khóa kim cương rất dài, một đầu khóa vào chân cô, một đầu khóa vào cổ tay mình.
Phạm vi hoạt động của cô chỉ ở trong lều này. Khâu vương yên tâm ngủ ngon giấc, nhưng cô lại có một đêm mất ngủ. Vì cô không ngủ được nên cô sẽ không để cho kẻ địch được thoải mái.
Cô không đánh đàn được nhưng không có nghĩa là cô không thể hát, cô vừa mở miệng liền hát Khúc Vị Ương.
Cảnh Y Nhân đã đánh9thức Khâu vương đang nằm trên da hổ.
Cô cứ nghĩ rằng Khâu vương sẽ ngăn cô lại.