Đối tất màu đen dài quá đầu gối cũng bị bẩn rồi. Hôm nay cô cố ý tết tóc hai bên, thả xuống trước ngực, thay váy đồng phục ở trường chính là để về nhà cho Lục Minh xem.
Kết quả là bị trời mưa làm bẩn hết.
Cảnh Y Nhân hơi thất vọng, cúi đầu nhìn đôi giày dính bẩn của mình.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi cô vang lên. Cảnh Y Nhân lấy di động ra, là tài xế gọi tới. Xe đi được nửa đường bị ngập nước chết máy, tài xế bảo cô chờ ở trường một lát, rồi anh ta sẽ nghĩ cách tới đón cô. Cảnh Y Nhân lặng lẽ thở dài, còn2có thể nghĩ cách gì?
Đổi xe khác cũng không được, động cơ ngập trong nước, chẳng bao lâu cũng sẽ chết máy.
Thà chèo thuyền tới còn hơn!
Lúc này Phó Minh Tuấn từ trên lầu đi xuống, dưới nách kẹp một quyển giáo án, một tay khác rũ rũ chiếc ô gấp trong tay.
Còn chưa kịp mở ô, nước mưa đã làm mờ mắt kính anh ta.
Phó Minh Tuấn theo bản năng gỡ kính mắt xuống, dứt khoát không cần đeo nữa. Anh ta gài kính vào túi áo âu phục rồi mở ô, “bộp” một tiếng, giáo án kẹp dưới nách rơi xuống đất, trượt xuống cầu thang, bị nước mưa ngấm vào ướt nhẹp.
Phó Minh Tuấn giật mình che ô,6vội vàng khom lưng nhặt sách lên rồi đứng ở một bên vẩy vẩy bùn nhão trên mặt sách.
Ảnh chụp và mẩu báo giấy kẹp bên trong bị rơi ra.
Cảnh Y Nhân đứng ở một bên dựa vào tường, theo bản năng liếc nhìn bức ảnh dưới đất một cái.
Loại ảnh chụp lấy ngay kiểu cũ. Phần rìa ngoài màu trắng trên ảnh có chữ ghi chú rõ ràng. [Nước Lộc Nguyên] Ba chữ đơn giản đó đã hấp dẫn sự chú ý của Cảnh Y Nhân. Theo bản năng cô khom lưng nhặt bức ảnh dưới đất lên xem. Tấm ảnh chụp một bia đá cổ xưa, trên bia đá mờ mờ rất khó nhìn ra chữ gì. Phó Minh0Tuấn tưởng Cảnh Y Nhân nhặt đồ giúp mình, giơ tay ra cầm tấm ảnh, nói một tiếng: “Cảm ơn...” Anh ta muốn rút tấm ảnh về, cảnh Y Nhân lại nắm chặt không buông, chăm chú nhìn bức ảnh.
Hồi lâu sau Cảnh Y Nhân ngước mắt nhìn Phó Minh Tuấn: “Cái này lấy ở đâu ra vậy?” “...” Từ đâu ra? Đương nhiên là tư liệu anh ta tự tìm rồi. Những câu hỏi của cảnh Y Nhân đều làm Phó Minh Tuấn chẳng biết trả lời ra sao.
“Tôi hỏi là vì sao anh lại có những tư liệu này?” Khóe miệng Phó Minh Tuấn cong lên, rút tấm ảnh về: “Người đàn ông của cô bảo tôi điều tra!5Cậu ta muốn mấy thứ này!” “...” Lục Minh? Lục Minh đã sớm giúp cô tra cứu chuyện về nước Lộc Nguyên à? Vậy sao anh không nói gì với cô?
“A!” Cảnh Y Nhân mờ mịt à một tiếng, ngơ ngác nhìn Phó Minh Tuấn.
Sau đó cô lại hỏi: “Vậy tra cứu được gì chưa?”
“Phần lớn tư liệu đều ở chỗ Lục Minh, cô trở về hỏi anh ta là được! Tôi còn có chút việc, đi trước đây!” Nói xong Phó Minh Tuấn xoay người chuẩn bị rời đi, dường như nghĩ ra điều gì đó đột nhiên dừng chân lại. Anh ta quay đầu nói: “Trong phòng làm việc của tôi còn có một cái ô, cô cần thì9tự đi mà lấy!” Bỏ lại câu đó, Phó Minh Tuấn bất chấp trời mưa, vội vàng chạy về phía trước.