Cảnh Y Nhân chỉ cảm thấy cơn đau trên cổ tay truyền đến, điện thoại di động rơi trên mặt đất, cô còn kịp phản ứng gì thì đã bị lôi đến cửa.
Cô nhíu mày hỏi: “Cậu... cậu muốn đưa cháu đi đầu...”
Cảnh Y Nhân vừa mới mở miệng nói, lại thấy sắc mặt Lục Minh càng âm trầm hơn, lực kéo tay cô cũng đột nhiên tăng lên, đau đến mức Cảnh Y Nhân phải hít vào một hơi. Lục Minh kéo Cảnh Y Nhân xuống tầng, tốc độ của anh vừa nhanh lại vừa khỏe, Cảnh Y Nhân không theo kịp nên vấp trên cầu thang rất nhiều lần, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Cô không cẩn thận đá phải bồn hoa ở bên cạnh, “Uỳnh” một tiếng, âm thanh định tai nhức óc vang vọng trong phòng khách, quản gia Ngô và người giúp việc không ai dám thở mạnh. Quản gia Ngô nhìn thấy tình cảnh này vẻ mặt liền luống cuống: “Ngài Lục...”
Quản gia Ngô còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh quét tới dọa sợ đến mức không mở miệng nổi, mắt ông rũ xuống, bước lùi sang một bên, không dám hỏi nhiều.
“Cậu... cậu định làm gì?” Cảnh Y Nhân giãy giụa, cố gắng vung tay ra nhưng không làm gì được. Cô bị Lục Minh cưỡng chế lôi ra ngoài cửa chính.
Cửa vừa mở ra, gió lạnh đã hút vào.
Bây giờ mặc dù là mùa xuân, nhưng trong phòng mở điều hòa nên nhiệt độ tương phản khá lớn, mà sau khi trở về Cảnh Y Nhân đã đổi sang váy ngủ khá mỏng rồi.
Cửa vừa mở ra cô đã lạnh đến run rẩy. Không hiểu sao cậu lại nổi giận với cô, cô ấm ức nói: “Cậu, cậu sao vậy?” “...” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Minh sắc bén giống như mũi tên đâm về phía Cảnh Y Nhân, giọng nói anh lạnh đến tận xương tủy: “Tới Cục Dân chính. Ly hôn.“.
Lời của Lục Minh quá mức sắc bén, lạnh lùng, làm Cảnh Y Nhân ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời không phản ứng lại được.
Một lúc lâu sau, trên mặt Cảnh Y Nhân đã không còn cảm xúc gì, cô bình tĩnh nhìn vẻ mặt không có một chút thay đổi nào trên khuôn mặt đẹp như tiên trên trời của Lục Minh.
Trong ngực cô lại quặn lên cơn đau mơ hồ mà đã lâu rồi cô chưa cảm nhận được.
Cô chầm chậm nói từng chữ: “Cậu... muốn hưu cháu sao?”
“Phải!” Lục Minh trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt, không hề do dự, đẩy Cảnh Y Nhân ra khỏi cửa.
Cảnh Y Nhân dưới chân đi dép bông, bị Lục Minh đẩy một cái liền lùi về sau hai bước, ra hẳn bên ngoài.
“...” Cảnh Y Nhân mím môi, bình tĩnh đứng tại chỗ hồi lâu, rồi chầm chậm rũ mắt xuống. Trong lòng cô có chút khó chịu, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ mặt dày mày dạn làm nũng với cậu, xin cậu tha thứ. Nhưng thời khắc này, những lời nói sắc bén, lạnh lùng của cậu làm lòng cô khó chịu đến cực điểm, lòng tự tôn, sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô được cúi đầu nữa. ở thế giới này, nơi duy nhất cô có thể dựa vào cũng không cần cô nữa, vậy thì cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Cô là công chúa của một nước, há có thể vì một phần lương thực mà phải cúi mình.
Cảnh Y Nhân chậm rãi xoay người, lê bước chân đến bậc thang đi xuống dưới, từng bước từng bước đi về phía cổng lớn trong sân.
Một cơn gió lạnh thổi qua, theo bản năng cô ôm chặt cánh tay, nhưng vẫn bước đi đầu không ngoảnh lại. “...” Lục Minh đứng ở cửa chính, nhìn bóng lưng cô rời đi, ngực đột nhiên nghẹn lại.
Anh cho rằng cô sẽ giống như trước đây, khóc lóc, rồi làm loạn, đòi tự tử, cầu xin anh không ly hôn, cầu xin anh không đuổi cô đi.
Nhưng hiện tại cô không những không thèm cầu xin anh, mà đến cả một câu níu kéo cũng không có, thậm chí ngay cả chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cũng không buồn giải thích lấy một lời, chẳng hề lưu luyến đã xoay người rời đi.
Hoàn toàn không giống tác phong của Cảnh Y Nhân, cô ấy đã thật sự thay đổi rồi, không còn là cô ấy nữa sao?