Lục Minh cứ bước một bước là nước dần dâng lên, hiện giờ đã ngập đến bắp chân Lục Minh. “ “Cậu ơi, anh muốn đưa em đi đâu?” Cảnh Y Nhân không biết Lục Minh muốn làm gì nhưng thấy anh vội vàng như vậy, cô lại đau lòng cho anh. Thời tiết khắc nghiệt như vậy mà Lục Minh lại công cô2ra, nhất định là có chuyện rất quan trọng. Cô mặc áo mưa nên hoàn toàn không bị ướt, mặc dù cô giơ ô nhưng nửa người trên của Lục Minh vẫn bị ướt một nửa, càng đừng nói là nửa người dưới. Mưa nện xuống ô, cực kỳ nặng nề. Lục Minh vẫn không trả lời, chỉ ra lệnh: “Em ngoan ngoãn nằm6úp sấp xuống.” Một đám nhân viên ở cửa công ty ngỡ ngàng nhìn bóng dáng Lục Minh rời đi. Có một vị giám đốc cấp cao thức thời, mở ổ đi theo, hộ nhỏ bên tại Lục Minh: “Lục tổng, xe của tôi có gầm rất cao, thuộc loại xe việt dã, không sợ nước, ngài dùng xe của tôi mà đi.”
Nghe vậy,0Lục Minh khựng lại, đưa mắt nhìn vị giám đốc kia. Vị giám đốc kia chỉ về phía xe đang đỗ, Lục Minh nhìn theo, quả nhiên thấy một chiếc xe có gầm rất cao, không kém gì máy cày mà nông dân hay dùng. Xem ra về sau anh phải mua thêm loại xe như máy cày này ở nhà để dự phòng5mới được, vào lúc cấp bách như thế này, chỉ có nó mới đáng tin cậy. Lục Minh cõng Cảnh Y Nhân đi về phía chiếc xe, cẩn thận đỡ Cảnh Y Nhân vào trong, sau đó anh cũng theo vào, còn vị giám đốc kia làm tài xế đưa bọn họ đến bệnh viện. Lúc ở trên xe, Lục Minh đã gọi điện9thoại thông báo cho giám đốc bệnh viện, bảo ông ta lập tức sắp xếp người khám cho Cảnh Y Nhân. Lúc Lục Minh đến nơi, nhân viên của bệnh viện và y tá đều đã ở cửa đẩy giường bệnh chờ. Bọn họ cứ tưởng cô bị thương rất nặng, nhưng lại thấy “thiên hạ” mà Lục Minh ôm xuống xe vẫn còn lành lặn. Dù vậy, nhân viên y tế vẫn không dám chậm trễ chút nào, họ đỡ Cảnh Y Nhân nằm xuống giường rồi bước nhanh về phía phòng bệnh.
Lục Minh đặt Cảnh Y Nhân lên giường rồi vội vàng theo bước của bác sĩ về phía phòng khám. Sau một loạt kiểm tra, cả nhóm cho ra kết quả là màng tại của Cảnh Y Nhân bị thương nhẹ nên đã khiến giác mạc mắt bị sung huyết. Cũng may là dù bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Lục Minh ngồi ở văn phòng chủ nhiệm, nhàn nhã tựa vào số pha, bên cạnh anh là chủ nhiệm mặc áo blouse trắng, cung kính tự mình báo cáo với Lục Minh.
“Lục tổng, giác mạc mắt của vợ ngài khá mẫn cảm, bởi vì tai bị kích thích nên dễ bị sung huyết. Hơn nữa, hiện tại cô ấy đang có thai, huyết áp trong người khá cao, một khi đã bị kích thích thì càng dễ dàng xuất hiện phản ứng có hại. Lát nữa, tôi sẽ kể một vài loại thuốc mà cô Cảnh có thể sử dụng...”
Chủ nhiệm còn chưa nói xong, Lục Minh vừa rồi còn lười nhác tựa vào số pha bỗng thẳng lưng lên.
Hình như anh có chút không dám tin, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Ông nói cái gì!?”
Lục Minh đột nhiên gầm lên khiến chủ nhiệm sợ tới mức cả người run cầm cập.
Ông ta nhớ lại lời mình vừa nói trong đầu một lượt, tìm xem có nói sai chỗ nào chọc giận thái tử gia không?
Chủ nhiệm suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa phát hiện ra mình nói sai điều gì, ông ta nơm nớp lo sợ trả lời: “Giác mạc mắt của cô Cảnh khá mẫn cảm.” “Không đúng! Câu tiếp theo!“. “...” Chủ nhiệm khẩn trương nhìn Lục Minh, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, nghĩ nghĩ: “Màng tai bị kích thích.” “Không đúng!” Lục Minh gấp đến độ lại gầm lên một tiếng, chủ nhiệm sợ tới mức mồ hôi trên thái dương rơi xuống, lưng lạnh toát.
“Cô... cô Cảnh có thai, huyết áp hơi cao...”