9�ứa trẻ này tới quá đột nhiên, Cảnh Y Nhân hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý gì, cũng không liên tục nôn ọe giống như các nương nương trong hậu cung. Có thể nói là cô chẳng có cảm giác gì cả, cho nên lúc trước cũng hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lạnh nhạt nói: “Chi bằng đặt là đậu tương đi.” Nói xong, Cảnh Y Nhân chỉ vào phim CT. “Trông nó giống như đậu tương ấy, chỉ cần anh không chê em sinh cho anh hạt đậu tương thì đặt tên là gì cũng không sao.” Nhưng mà đừng đặt mấy cái tên kỳ quái như Vũ Vũ Vũ...
“...” Khóe miệng Lục Minh giật giật.
Anh nắm tay Cảnh Y Nhân thật chặt, kiên nhẫn2giải thích.
“Y Nhân, con của chúng ta không phải đậu tương đầu, nó bây giờ còn nhỏ cho nên phim chụp CT trông như thế thôi, một tháng sau là nó sẽ lớn như đậu phộng, chờ hơn ba tháng sau, nó sẽ bắt đầu chậm rãi chuyển hóa thành hình người, bắt đầu có tay nhỏ, chân nhỏ, đợi đến khi mang thai mười tháng thì nó sẽ được sinh ra.”
“...” Cảnh Y Nhân giật mình trợn to mắt Lục Minh. Thần kỳ thế cơ à? Thật ra cô có nghe nói phụ nữ sinh con phải mất mười tháng, nhưng lại không biết quá trình ấy lạ kỳ đến vậy... Cô cứ tưởng là em bé thả ở trong bụng mười tháng sau đó sẽ chui từ nách ra. Trước kia, Tiếu6phi đã nói cho cô như vậy, nhưng sau đó, thị nữ lại nói cho cô rằng đứa bé bị lôi ra từ đường đại tiện.
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân ghê tởm đến mức muốn nôn, cô vẫn cảm thấy nó chui ra từ nách như Tiêu chí nói thì tốt hơn.
Bé cưng đáng yêu như vậy phải đưa ra bằng cách nào nhỉ? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân cầm di động, tra tìm thông tin cụ thể và tỉ mỉ về chuyện sinh con...
Tối đến, tài xế lái chiếc xe quân dụng của Lục Minh đến bệnh viện, lúc ấy đã là 9 giờ tối, cả tòa nhà bệnh viện bị bao phủ trong mưa. Giờ phút này, mưa đã nhỏ đi nhiều, nhưng không dấu hiệu dừng lại. Ngô Tú Quyên bước0xuống xe, tay cầm ô che, chân đi giày đi mưa, trong tay cầm một cái túi, bà chạy vào khu nhà nội trú của bệnh viện.
Đằng sau bà là hai người giúp việc mà bà mang theo, ai cũng xách trong tay túi lớn túi nhỏ chạy vào. Bình thường đi từ phủ tổng thống đến trung tâm mất hơn 2 giờ, nhưng đường phố hiện tại đang bị ngập nước, bánh xe còn bị ngập kín hơn nữa, vậy nên, ước chừng mất gần 5 giờ, tài xế chở tổng thống phu nhân và hai người giúp việc trong nhà mới tới được bệnh viện. Dọc đường đi, tổng thống phu nhân cứ thúc giục khiến tài xế hoảng, lái xe cứ như lướt đi trên nước vậy.
Đây đâu còn là lái5xe nữa, thật chẳng khác gì đang lái thuyền cả, anh ta bật hai chiếc đèn to chiếu sáng màn mưa dày mờ mịt, cứ như đang dò đường trong nước vậy...
Trong căn phòng bệnh rộng rãi, lúc này, Lục Minh chuẩn bị dỗ Cảnh Y Nhân đi ngủ.