Nhiều người đi ngang qua hành lang đều nghe thấy tiếng kêu như heo bị cắt tiết vang ra từ phòng kiểm tra sức khỏe, còn có cả tiếng tát rất vang dội!
Không biết là ai bị đánh, có người tò mò dừng lại trước cửa, nhìn xuyên qua lớp thủy tinh nhưng lại không thấy gì cả.
Khi Cảnh Y Nhân bước ra thì chỉ có anh bác sĩ sau lưng cô là có vết năm ngón tay đỏ rực trên mặt. Tại phòng bệnh VIP. Trong phòng bệnh chật chội như nêm cối, Lục Minh vẫn lạnh nhạt làm việc với máy tính bảng trong tay.
Chờ hơn một tiếng thế mà lại chờ được một cái kết quả khiến anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Viện trưởng đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe của Cảnh Y Nhân cho Lục Minh, đồng thời mở miệng nói: “Lục tổng, về mặt thể chất thì cô Cảnh không có vấn đề gì cả.”
Lục Minh ngồi trên sô pha chỉ liếc bản báo cáo một cái, anh ta có vẻ lười không muốn nhìn thêm nên lại tiếp tục làm việc. Anh ta sớm đã đoán được câu trả lời này rồi.
“Cô ta đang giả vờ giả vịt!”
“Không ạ!” Viện trưởng lập tức phủ nhận: “Lục tổng, mặc dù sức khỏe của cô Cảnh không có vấn đề gì nhưng khi kiểm tra chỉ số thông minh thì kết quả lại chưa đến 80, không bằng cả một đứa trẻ mười tuổi.”
“...” Nghe vậy, bàn tay đang cầm bút cảm ứng của anh hơi dừng lại, vẻ mặt Lục Minh ngưng trọng, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên (i).
Từ trước tới giờ, đúng là anh chưa từng nghe nói cắt cổ tay tự sát cũng có thể biến thành kẻ ngốc. Viện trưởng lại tiếp tục giải thích: “Có lẽ do mất máu quá nhiều, não thiếu oxy quá lâu nên chỉ số thông minh của cô Cảnh đã bị ảnh hưởng.“.
Viện trưởng vừa dứt lời, người đàn ông đứng phía sau Lục Minh đã bước lên, khom người nói nhỏ bên tai anh.
“Lục tổng, nếu cô Cảnh bị bệnh thiểu năng do xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không thể ly hôn được. Pháp luật sẽ cho rằng ngài phân biệt đối xử và bác bỏ đơn khiếu nại của ngài.” “...” Hai mắt Lục Minh tối sầm lại, âm thầm nghiến răng! Vậy là trước khi Cảnh Y Nhân trở lại bình thường thì không có cách nào ly hôn được sao?
Tại nhà họ Lục. Khi Lục Minh về đến nhà thì đã gần mười giờ tối. Người giúp việc trong nhà đều đã hết giờ làm.
Anh không thèm quan tâm tới việc Cảnh Y Nhân phải tự xuống xe mà cứ thế đi về phòng. Chỉ có quản gia đứng ở cửa đón tiếp nhận lấy bộ vest mà Lục Minh cởi ra rồi vào theo.
Khi cảnh Y Nhân chui ra khỏi chiếc xe ngựa sắt nhưng không có ngựa, thấy biệt viện trước mặt giống như thánh điện thì đã không còn giật mình nữa, bởi vì vừa rồi trên đường về, cô đã giật mình đủ rồi.
Trên đường toàn xe ngựa sắt với nhiều hình dạng khác nhau, còn nhà thì toàn cao chọc trời.
Nhà này của Lục Mình dù tinh xảo, hoa lệ nhưng lại không lớn lắm, không đủ khí phái, lại nhớ đến hoàng cung của cữu cữu lớn đến thế nào, khí phách ra sao, cô chỉ biết rằng không ai có thể địch nổi!
Vừa rồi ở trong xe, cô đã suy nghĩ rất lâu, cơ thể này căn bản không phải của cô, thế nhưng cô vẫn còn sống, lại mang thân phận của người khác, sống ở quốc gia mà cô không hề hay biết. Cô mượn xác hoàn hồn đến nơi này, không biết cách đất nước mình xa bao nhiêu, phải làm thế nào để trở về? Vẻ ngoài của thân thể này hơi khác một chút so với thân thể vốn dĩ của cô, nhưng đều xinh đẹp như tiên trên trời.
Vốn tưởng người đàn ông tên Lục Minh ấy là cậu của cô nhưng hóa ra lại là trượng phu của cơ thể này!
Điều làm cho cô bực nhất là thân thể này đã trưởng thành, không còn là khuê nữ nữa. Cô mới có 14 tuổi thôi đấy!
Cô vẫn còn đang ở độ tuổi trăng tròn, ngây ngô chưa biết yêu là gì, vẫn chưa được trải nghiệm cảm giác ôm ấp tình đầu hay niềm khát khao mong ngẫu nhiên được gặp một chàng trai hào hoa cưỡi tuấn mã, thế mà bỗng nhiên lại trở thành người phụ nữ đã kết hôn rồi!