Vẻ mặt Lục Minh cứng lại, anh nhíu mày, đặt tách cà phê xuống.
“Đổi tách khác!”
“...” Thư ký ngẩn ngơ nhìn Lục Minh, có gì không đúng sao? “Lục tổng! Cà phê có vấn đề ạ?” “Bây giờ tôi đã làm cha rồi, phải có trách nhiệm với cơ thể của mình, tôi mà bệnh tật ốm yếu thì ai chăm sóc đứa bé? Đổi tách khác nhạt hơn một chút!” “...” Thư ký ngẩn ra, lúc này cô ta mới phản ứng được, ông chủ của bọn họ sắp làm cha rồi. Thư ký vội vàng cung kính chúc mừng: “Lục tổng, chúc mừng ngài có quý tử!” Khóe miệng Lục Minh hơi cong lên, không hề keo kiệt mà2ghi nhận lời chúc, thậm chí còn khách khí nói một tiếng: “Cảm ơn!” Thư ký lập tức đi ra ngoài đổi cà phê. Chưa được bao lâu, giám đốc cấp cao mang bản phương án thiết kế trang sức mới vào để Lục Minh xem qua, kiểm tra lại rồi ký tên. Lục Minh nhìn lướt qua một lượt sau đó ném tài liệu trở lại. “Thiết kế một bộ vòng tay dành cho hai mẹ con.”
Nghe vậy, sắc mặt vị giám đốc cứng lại. Phương án này quá đột ngột, trước đó ông ta chưa từng nghe thấy Lục tổng nhắc đến, hay là do ông ta không chú ý nên bỏ lỡ rồi? Giám đốc hơi lo lắng6hỏi lại: “Lục tổng! Phương án này đã bàn với bên phòng kế hoạch chưa ạ?”
“Còn phải bàn cái gì? Tôi làm cha, đặt làm một bộ trang sức riêng cho con mình mà còn phải bàn sao?” Giám đốc cấp cao vừa nghe đã hiểu, hóa ra ông chủ làm cha rồi, nên muốn đặt một bộ trang sức riêng cho con mình.
Vậy mà dọa ông ta toát cả mồ hôi lạnh.
Giám đốc thở phào một hơi, vội cười ha ha rồi nói: “Chúc mừng! Chúc mừng cha! À không! Chúc mừng Lục tổng, ngài đã được làm cha rồi!” Lục Minh cong môi: “Cảm ơn!” Lục Minh đi làm được một ngày mà toàn bộ công ty, từ trên3xuống dưới, không ai không biết anh sắp làm cha. Thậm chí ngay cả bà thím dọn nhà vệ sinh, bảo vệ gác cửa cũng biết... Hàng ngày Lục Minh đều tan làm sớm để về đi bộ, dùng bữa tối với Cảnh Y Nhân. Buổi tối anh ôm cô cùng xem các đoạn video về cách dưỡng thai.
Thỉnh thoảng Cảnh Y Nhân lại hẹn Phương Tiểu Nhã ra ngoài uống trà chiều, nói chuyện về một số điều tâm đắc của phụ nữ mang thai và những điều cần chú ý.
Hôm nay, sau khi Cảnh Y Nhân và Phương Tiểu Nhã cùng uống trà chiều, hai người đi dạo trong khu siêu thị lớn ở trung tâm thương mại Hồng9Bảo Thạch để mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh. Mặc dù trong nhà đã có rất nhiều rồi, nhưng dường như người làm mẹ chỉ cần thấy những thứ như đối tất, quần, trang phục nho nhỏ là lại yêu thích không muốn buông tay, không ngừng tưởng tưởng xem bé con mặc vào sẽ như thế nào.
Cảnh Y Nhân mặc bộ váy chống phóng xạ cẩn thận chọn đồ ở khu vực đồ dùng cho trẻ em cùng Phương Tiểu Nhã. Phương Tiểu Nhã cầm một đôi giày trẻ em lên cho Cảnh Y Nhận xem. “Y Nhân! Cô xem này, thật đáng yêu!” Cảnh Y Nhân nhìn đôi giày con heo nhỏ màu hồng nhạt trong tay Phương4Tiểu Nhã, cả đôi giày còn không to bằng lòng bàn tay cô.
Đúng là đáng yêu không chịu được!
Đúng lúc Cảnh Y Nhân định đón lấy đôi giày để bỏ vào giỏ mua sắm thì đột nhiên có một cánh tay dài duỗi ra từ phía sau cổ, rút lấy đôi giày trong tay Phương Tiểu Nhã.