4��Em đếm đến ba, anh mà không vào em sẽ khóa trái cửa đấy!”
“Một!”
“Hai!”
“Em lại cho anh cơ hội, em đếm đến mười!”
“Một, hai, ba... Mười!” cảnh Y Nhân đếm đến mười thì chợt quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa đang khép hờ vẫn trống rỗng.
“Hu hu hu!” Cảnh Y Nhân tức mình khóc hu hu, đánh đấm ở trên giường...
Lục Minh ở trong phòng sách yên lặng xem camera theo dõi ở trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch được người ta gửi đến. Trong đoạn băng, Nhạc Phong vẫn cứ bám dính lấy cảnh Y Nhân. Thậm chí anh ta còn lén trả tiền cho đôi giày Cảnh Y Nhân thích và toàn bộ mặt hàng trên kệ nữa. Tuy Lục Minh không nghe được Nhạc Phong nói gì với nhân2viên thu ngân, nhưng với động tác chỉ vào kệ hàng thì không khó để đoán ra hành động của anh ta. Sau đó anh thấy cảnh Y Nhân kéo Phương Tiểu Nhã rời đi, khi ngang qua quầy bán túi xách thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lục Minh tua đi tua lại đoạn băng lúc xảy ra chuyện này rất nhiều lần. Lần đầu tiên xem anh đã nhận ra, người phụ nữ mập trong đoạn băng vừa nhìn thấy cảnh Y Nhân thì mới ra tay với nhân viên bán hàng. Tuy rằng khoảng cách của camera theo dõi rất xa nhưng sau khi Lục Minh cẩn thận nghiên cứu rất lâu liền xác định, người phụ nữ kia vừa nhìn thấy cảnh Y Nhân thì cố ý đẩy nhân viên6bán hàng. Sau đó, người phụ nữ hắt nước, nước thuốc văng qua đỉnh đầu của nữ nhân viên.
Động tác kia rõ ràng không phải muốn hắt vào nhân viên bán hàng mà là muốn tấn công người ở phía sau cô ta.
Nhìn những thứ này, sắc mặt Lục Minh ngưng trọng lại. Anh lập tức cầm điện thoại di động bên cạnh máy tính lên, gọi một cú ra ngoài. “Truy tìm người phụ nữ mập kia! Rồi bảo nhân viên bán hàng cút đi!” Nhân viên bán hàng cho dù vô tội, nhưng cô ta đã va phải cảnh Y Nhân mà làm như không thấy. Một nhân viên bán hàng không có phẩm chất như vậy thì còn cần làm gì? Cảnh Y Nhân đang mang thai, nếu Nhạc Phong không3đỡ cô thì có thể tưởng tượng ra hậu quả nếu cô ngã rồi đấy. Nghĩ vậy, cơn giận của Lục Minh lại dâng lên. “Vâng! Lục tổng! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, hiện đang điều tra thân phận của người phụ nữ mập kia ạ!” “Nghĩ cách tìm ra bà ta trước.”
“...” Đầu bên kia điện thoại do dự vài giây, dường như đã hiểu Lục Minh muốn làm gì, người đó cung kính trả lời một câu: “Vâng! Thưa Lục tổng! Tôi sẽ đưa bà ta đến chỗ ngài trước!” Lục Minh cúp máy. Nếu chuyện này giao cho cảnh sát giải quyết thì kết quả cuối cùng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, người phụ nữ mập đã gây chuyện kia chỉ bị tạm giam vài ngày là sẽ9không sao nữa.
Nhưng Lục Minh lại muốn điều tra chuyện này thật cặn kẽ.
Anh xem đi xem lại cảnh sau khi bị hắt nước thì Nhạc Phong lao đến chắn trước cảnh Y Nhân. Anh thấy bất ngờ là Nhạc Phong không màng đến an nguy của bản thân để cứu cô. Anh vẫn cho rằng Nhạc Phong cố ý tiếp cận cô là để trả thù nhà họ Lục.
Nhưng anh ta lại vì Cảnh Y Nhân mà liều mạng tới mức suýt nữa bị mù cả hai mắt, thể nghĩa là sao?
Lục Minh biết, con người khi rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc có thể làm những việc không cần thông qua suy nghĩ dư thừa của đại não, đó chính là những phản ứng từ bản năng.