Cô duỗi hai tay ra ôm chặt lấy Lục Minh. Lục Minh hồn cô thật sâu, như hận không thể truyền hết tất cả những tình cảm yêu thương của anh dành cho cô.
Anh châm lửa khắp nơi trên cơ thể cô, cố gắng khơi dậy ngọn lửa nhiệt tình trong cô...
Lạnh nhạt, chỉ vì yêu em.
Không nhìn, chỉ vì yêu em.
Vô tình, chỉ vì yêu em. Chỉ muốn rằng, sau khi lạnh nhạt, không nhìn, vô tình, sẽ càng khiến em chú ý tới anh hơn...
Ngày hôm sau, Lục Minh vừa đến công ty liền gọi điện cho cấp dưới hỏi chuyện liên quan tới người phụ nữ mập kia. Buổi chiều hôm đó, một trong những cấp dưới của Lục Minh, Trần Chính, đã áp tải người phụ nữ mập2đó tới trước mặt anh. Người phụ nữ mập bị Trần Chính vòng tay đưa đến Lục thị. Để tránh bị người khác chú ý, Trần Chính phủ quần áo lên bàn tay đang bị còng lại của người phụ nữ, trông bà ta chỉ như đang ôm quần áo trong lòng.
Người phụ nữ mập bước vào phòng tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị trông như nhà quê lên tỉnh.
Bà ta để kiểu tóc ngắn xoăn tít, trên người mặc áo dáng dài màu đen rộng rãi để che đi một thân thịt thừa, bên dưới mặc váy bó sát vào phần đùi thô kệch toàn thịt là thịt, chân đi một đôi giày bệt, trong không thể thoát khỏi dáng vẻ tục tằn, cứ liên tục nhìn ngang liếc6dọc.
Thân hình vững chãi của Lục Minh đứng đối diện với cửa sổ sát đất. Trần Chính đi tới phía sau anh, cung kính cúi người.
“Lục tổng! Đã đưa người tới rồi ạ!”
Lục Minh bình thản xoay người lại, bước chân trở lại ngồi sau bàn làm việc. Anh không nhanh không chậm châm cho mình một điếu thuốc, sau đó vắt chân lên, nhàn nhã dựa vào ghế của tổng giám đốc. Ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo của Lục Minh liếc nhìn người phụ nữ kia không nói một lời.
Người phụ nữ trung niên béo mập nhìn xung quanh một lượt, bà ta thấy trên tường có treo một bức tranh cổ, góc phòng được trang trí bằng một bình hoa cổ, lại thêm ghế sô pha ở đây làm3bằng da thật, bàn trà thủy tinh. Cho dù chưa nhìn thấy trên thị trường thì bà ta cũng biết, người ở đây không giàu sang thì cũng cao quý. Sau khi nhìn quanh phòng làm việc một lượt, người phụ nữ mới chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Lục Minh. Khí thể kiêu ngạo và khuôn mặt tuấn tú của anh còn đẹp hơn những minh tinh tiểu thịt tươi* hiện giờ. (*) Minh tinh tiểu thịt tươi: Chỉ các ngôi sao tuổi còn trẻ, nổi tiếng nhờ sắc đẹp.
Người phụ nữ mập nhất thời sững sờ, hoàn toàn không nhận ra khí thế bạo ngược quanh người Lục Minh đã đủ để đóng băng toàn bộ phòng làm việc này. Một lúc lâu sau Lục Minh mới lạnh9lùng mở miệng: “Ai sai bà làm như vậy?”
“...” Người phụ nữ nhất thời sửng sốt, không hiểu anh có ý gì, hoàn toàn không biết trời cao đất dày mà nở một nụ cười tham lam với Lục Minh: “Cậu đẹp trai này, tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Trần Chính đứng bên cạnh quát lên.
“Nghiêm túc một chút, Lục tổng hỏi hôm qua ai đã sai bà dùng nước thuốc để hắt lên người cô Cảnh?”
“.” Nghe vậy, lúc này người phụ nữ mới phản ứng lại được. Bà ta sầm mặt xuống, rũ mắt, hai bàn tay múp míp đan vào nhau, trông có vẻ vô cùng căng thẳng, có vẻ như bà ta không ngờ mình bị bắt đến đây vì chuyện này. “Chuyện hôm... hôm qua chỉ4là ngoài ý muốn thôi. Tôi bị nhân viên bán hàng kia lừa, cô ta bán cho tôi túi giả.”
“Bà nói quàng nói xiên cái gì thế?” Trần Chính tức giận gầm lên: “Bà là một người bán cá ở chợ thực phẩm, thu nhập một tháng cao nhất cũng chỉ được một vạn. Chồng của bà là người tàn tật, không đi làm, con trai mới học đại học, thu nhập một vạn một tháng của bà còn phải nuôi cả nhà, sao bà có thể mua một chiếc túi xách giá tám vạn được?”