Tiết Phương Hoa tức tối âm thầm nghiến răng. Đúng là lãng phí mười vạn của cô ta. Đúng lúc Tiết Phương Hoa đang căm tức nghĩ như vậy thì cửa phòng bệnh truyền tới tiếng đồng loạt xoạt.
Sau đó lại không có tiếng gì nữa.
Theo bản năng Tiết Phương Hoa hô lên một tiếng: “Ai ở ngoài cửa thế?”
“...” Không có ai trả lời.
Một lúc lâu sau, phòng bệnh hé ra một khe hở, sau đó một người phụ nữ đang giấu hai tay ở phía sau từ từ lách vào qua khe cửa. Nhìn thấy người đi vào, mắt Tiết Phương Hoa đột nhiên co rút lại, trong chớp mắt mặt mũi cô ta trở nên trắng bệch, thầm hít vào một hơi. “Bà...” Tiết Phương Hoa suýt nữa đã mở miệng2hỏi “Bà tới đây làm gì?”, nhưng như vậy sẽ lộ ra sơ hở.
Cô ta âm thầm hít vào một hơi, cổ ra vẻ bình tĩnh rồi chầm chậm mở miệng:
“Bà là ai?”
“...” Người phụ nữ không lên tiếng, hai tay vẫn giấu ở đằng sau. Bà ta kiềm nén căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng đi từng bước về phía Tiết Phương Hoa. Thấy bà ta không nói gì, Tiết Phương Hoa liếc nhìn cánh tay đang giấu ở phía sau của bà ta.
Cô ta sầm mặt xuống, tay túm chặt cái chăn, hô lên đầy phòng bị: “Bà là ai? Bà định làm gì?”
Nói rồi Tiết Phương Hoa túm chặt cái chắn đang đắp trên người, có hai chân lên, thu mình trong góc, ngồi xổm trên giường.
Người phụ nữ đi thẳng6tới cạnh giường thì đứng lại, hai tay giấu ở đằng sau đưa ra phía trước dò xét, trong tay bà ta cầm một chai nước thuốc, đột ngột hắt thẳng lên mặt Tiết Phương Hoa. Tiết Phương Hoa vẫn đề phòng người phụ nữ này, trong khoảnh khắc nước bắn ra, cô ta theo bản năng giơ tay kéo chăn lên, nhanh chóng chui đầu vào chăn.
Nước thuốc hắt lên chăn, làm thứ màu đỏ đậm kia loang ra một mảng như ngậm máu, trông vô cùng chói mắt.
Tiết Phương Hoa mừng thầm trong lòng, may mà mình trốn nhanh, rồi xùy một tiếng, chui đầu ra khỏi chăn, chỉ vào người phụ nữ kia tức giận mắng: “Bà bị bệnh à? Có phải bà bị bệnh thần kinh không? Cẩn thận tôi3báo cảnh sát đấy!” Nói rồi Tiết Phương Hoa ấn lên chuông gọi bảo vệ ở trên tường. Ai ngờ, khi Tiết Phương Hoa vừa làm vậy, cánh tay còn lại đang giấu sau lưng của người phụ nữ đột nhiên vung ta, vô tình hắt nước thuốc lên mặt Tiết Phương Hoa.
Lần này thì bà ta làm rất chuẩn, không có chút sai sót nào.
Chất lỏng màu xanh thẫm hắt lên mặt Tiết Phương Hoa, cô ta giật mình, theo bản năng sợ hãi ôm mặt, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng đôi mắt của mình đang đau đớn.
“A!!!” Tiết Phương Hoa điên cuồng rít gào lên như heo bị chọc tiết. Người phụ nữ đã hoàn thành nhiệm vụ, hoảng sợ vội vàng xoay người bỏ chạy.
Tiết Phương Hoa9xuống khỏi giường, ôm chặt lấy mặt mình, lăn lộn trên mặt đất.
“Mặt của tôi, mặt của tôi!”
Người phụ nữ đã rời đi, vì lúc nãy Tiết Phương Hoa ấn chuông gọi bảo vệ nên các bác sĩ không ngừng chạy tới.
Bọn họ thấy Tiết Phương Hoa đang ôm mặt lăn lộn trên sàn nhà kêu rên, trên người toàn là thứ nước màu xanh thẫm chảy ra khắp nơi liền hoảng hốt tiến tới kiểm tra và đưa cô ta đi cấp cứu.
Qua mấy tiếng lăn lộn, Tiết Phương Hoa đã khóc tới tối tăm mặt mũi. “Mặt của tôi! Mặt của tôi! Mắt của tôi! Hu hu hu...”
Bác sĩ đứng bên cạnh không nói gì. “Cô Tiết, cô đừng khóc nữa, đã nói đây chỉ là thuốc màu hóa chất thôi. Mấy4ngày nữa là mắt cô có thể nhìn bình thường, nhưng màu xanh trên mặt cô... mất đôi ba tháng chắc cũng không có cách nào rửa sạch được!”
“Cái gì?” Tiết Phương Hoa hoảng loạn thốt lên.