4��Nếu cô ta còn dám có ý đồ với cảnh Y Nhân thì đừng trách Lục Minh tôi trở mặt coi như không quen biết, đến lúc đó, ông cứ chờ bị cách chức và chờ nhặt xác con gái ông đi!” Lục Minh ném lại một câu đầy vô tình và ngắn gọn như vậy rồi xoay người rời đi. Vừa rồi ở phòng bệnh anh không nói với Tiết Phương Hoa là vì anh biết, càng khiến cô ta oán hận sâu hơn thì cô ta sẽ càng ra tay tàn độc, thậm chí còn làm ra chuyện cá chết lưới rách”.
(*) Cá chết lưới rách: Làm ra chuyện thiệt hại cả hai bên mà không hề sợ hãi gì cả.
Anh đến cảnh cáo giám đốc bệnh viện chính là để ông ta quản lý Tiết Phương Hoa. Lục Minh vừa2xuống bãi đậu xe thì thấy cảnh Y Nhân tới sau một bước, cô đang chạy bước nhỏ về phía anh. Lục Minh giúp Cảnh Y Nhân mở cửa xe, thản nhiên hỏi: “Sao rồi?”
Cảnh Y Nhân mỉm cười, lắc đầu: “Anh ta không sao. Có người đang chăm sóc anh ta rồi, mắt hình như vẫn chưa nhận được.” Nói rồi Cảnh Y Nhân ngồi vào trong xe.
Lục Minh giúp cô cài dây an toàn. “Bác sĩ nói có thể khôi phục được, em không cần phải lo đâu.” Cảnh Y Nhân gật đầu theo bản năng. Lục Minh đi vòng sang bên kia, lên xe rồi nổ máy, quay đầu lại rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại di động anh đặt ở hệ thống điều khiển liền vang lên.
Lục Minh dùng một tay giữ vô-lăng, một6tay đeo tai nghe bluetooth vào tai, nhận điện thoại.
Điện thoại truyền tới giọng nói mà Lục Minh cực kỳ quen thuộc. “Lục tổng! Tôi đã điều tra hơn hai tháng, tài liệu về việc Tiết Phương Hoa nằm viện năm đó đã bị tiêu hủy toàn bộ, không điều tra ra được manh mối gì. Như vậy tôi chỉ có thể điều tra từ chỗ cha của Tiết Phương Hoa thôi.”
“Kết quả là, tôi phát hiện ra Tiết Phương Hoa không phải là con ruột của giám đốc bệnh viện. Từ trước tới giờ, giám đốc bệnh viện chưa từng kết hôn, cũng không có con. Ngay cả Tiết Phương Hoa cũng không biết chuyện này. Không biết điều này có giúp ích gì cho tài liệu ngài cần điều tra không.”
“...” Lục Minh đang lái xe, nghe những lời đó liền3rơi vào trầm tư.
Trong đầu anh hiện lên ký ức hồi còn đi học, anh từng hỏi Tiết Phương Hoa.
“Tiết Phương Hoa! Sao từ trước tới giờ anh chưa từng thấy mẹ em vậy?”
“Cha em nói, mẹ em đã qua đời từ lúc em còn nhỏ rồi.”
Còn có một lần ở trong quân ngũ, anh nghe được giám đốc bệnh viện và cha mình trò chuyện. “Ông Tiết! Ông chưa kết hôn, sao lại có con bé Tiết Phương Hoa vậy. Con bé là bạn học với Lục Minh, tôi cũng không biết là con gái ông đã lớn như vậy rồi đấy!” Giám đốc bệnh viện gượng cười: “Hồi trẻ tôi đã làm một số chuyện kích động. Khi tôi biết mình có con gái thì Phương Hoa đã một tuổi rồi. Mẹ của con bé lúc sắp không qua khỏi mới9thông báo cho tôi, nếu không thì tôi cũng không biết mình có một đứa con gái đầu!”
“...” Không phải con ruột, không có quan hệ ruột thịt. Nói vậy, giám đốc bệnh viện cố tình che giấu thân thể của Tiết Phương Hoa. Nếu ông ta nhận nuôi Tiết Phương Hoa thì có thể nói thẳng ra, càng che giấu càng có vấn đề. Hồi lâu sau Lục Minh mới thu hồi suy nghĩ, hờ hững trả lời một câu: “Đã biết! Anh tiếp tục điều tra đi!”
Lục Minh lái xe về đến nhà đã là năm giờ chiều.
Công ty tổ chức hôn lễ gọi điện thoại báo những thứ Lục Minh muốn đã chuẩn bị xong. 4 ngày sau có thể chính thức cử hành hôn lễ.