Áo choàng phía sau người nọ rách nát tơi tả, nhuộm đỏ máu tươi, phần phật tung bay trong màn gió tanh mưa máu.
Tay anh ta cầm chặt một thanh đao loan nguyệt, dáng người ngạo nghễ bước ra từ biển máu, tựa như một hình bóng cô độc mệt mỏi.
(*) Đao loan nguyệt: Loại đao có lưỡi cong.
Hoa đào bay đầy trời, người đó đột nhiên vung thanh đao trong tay lên, thân thủ bất phàm, phong thái cuồng dã ngạo nghễ múa kiếm dưới mưa hoa. Bên dưới lớp mặt nạ Dạ Xoa kinh khủng kia, giọng nói dễ nghe của anh ta từ yết hầu thì thào phát ra.
“Ngày mong, đêm ngóng, quân không về, thiếp thân đành tái giá, đừng mong nhớ.
Ngày ngóng, đêm trông,2quân đã về, vong hồn thể cũng không còn. Thể đạo hiểm ác, cuối cùng nàng cũng không tránh khỏi kiếp nạn này. San bằng Lộc Nguyên, máu chảy thành sống. Thế không còn... Cô còn cần giang sơn này để làm gì?”
Trường đao trong tay nam nhân vung lên, tất cả hoa bay trên trời lập tức bị chém nát vụn. Hắn ta ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Bên dưới lớp mặt nạ Dạ Xoa là một gương mặt thống khổ. Đột nhiên, một đường kiếm sắc bén đâm về phía nam nhân.
Là tiểu Tấn Vương gia.
Cậu ta cầm trường kiếm, ra tay một cách vô tình, lại bị nam nhân đeo mặt nạ Dạ Xoa dễ dàng tránh được. Thanh đại đao vừa vung6lên, kiếm trong tay tiểu Tấn Vương gia không cần dùng nhiều sức cũng bị đánh văng đi.
Lưỡi đao của nam nhân đeo mặt nạ Dạ Xoa kề lên cổ tiểu Tấn Vương gia, hắn ta lạnh nhạt hỏi: “Lăng mộ của nàng ấy ở đâu? Bản cố đưa nàng ấy về nhà!”
“Bản vương không biết người đang nói gì? Muốn chém muốn giết gì cũng được!” “Bản cô hỏi người lần cuối cùng, lăng mộ của nàng ở đâu?” “Nàng là yêu nữ, làm gì có lăng mộ? Nàng đã chết rồi, đã chết rồi!” Trong bóng tối không biết đột nhiên từ đầu truyền tới một giọng nói xa xăm. Giọng nói trong mộng cảnh này giống như từ chính Cảnh Y Nhân phát ra, dường như3muốn bảo bọn họ hãy dập tắt hy vọng đi. Lời vừa nói ra, vẻ mặt tiểu Tần Vương gia bỗng nhiên mờ mịt. “Các ngươi thật ra nói tới ai? Ai chết rồi?” Thế tử chưa cưới qua cửa của ta! Công chúa Khuynh Thành!”
“...” Tiểu Tần Vương gia ngẩn người tại chỗ, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Nước mắt cậu ta không khống chế được mà rơi xuống. “Không! Nàng không chết! Nàng đã đồng ý với ta, sẽ quay lại biên giới thăm ta, nàng không thể chết được! Các ngươi đều gạt ta!” “Ta nhận được một hàm của hoàng thượng, sau khi tiến hoàng băng hà, hắn sẽ tiễn công chúa Khuynh Thành đi, bảo ta thủ vững nơi biên quan này,9tương lai định đưa công chúa tới biên quan sinh sống.”
Tiểu Tấn Vương gia cảm thấy mình đã rơi vào trong một âm mưu. “Tên hoàng đế ngu ngốc kia, ngươi còn ngốc nghếch hơn cả hắn, hắn lừa ngươi chỉ vì muốn người giúp hắn bảo vệ nơi biên giới này thôi!” “Không đâu! Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn, nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không gạt ta!” “Không biết câu núi cao hoàng đế xa à?” Nói xong nam nhân đeo mặt nạ quỷ Dạ Xoa khua đại đao, chém về phía tiểu Tần Vương gia.
Tấn Vương gia tránh đòn, lăn vài vòng trên mặt đất. “Tên man di Khâu Sơn này, bản vương không tin lời ngươi nói!” Tiểu Tấn Vương gia và nam4nhân đeo mặt nạ quỷ Dạ Xoa đánh nhau. Hiện giờ nước Khâu Sơn là nước lớn nhất vùng đất phía Bắc.
Nam nhân đeo mặt nạ quỷ Dạ Xoa dẫn theo thiên quân vạn mã, chưa tới một ngày đã tấn công vây hãm thành trì ở biên giới.
Binh lính của Tiểu Tấn Vương gia đã bị đánh lùi tới núi Mãn Hoa.
Chiến giáp của cậu ta nhuộm đỏ màu máu, dáng vẻ chật vật không chịu nổi. Dù vậy, khi thể ngạo nghễ trời sinh của cậu ta vẫn không chịu thua.
“Bản cô niệm tình ngươi cũng là trang anh hùng hảo hán, chỉ cần người chịu quy hàng, trung thành với bản cô, tòa thành trì này vẫn sẽ là của ngươi!”