4iêu xe đưa Cảnh Y Nhân đến thẳng giáo đường. Vì cảnh Y Nhân mới ra viện, Lục Minh không muốn làm cô quá mệt mỏi, nên đã bố trí sắp xếp giáo đường xong từ sớm và thông báo đến tất cả mọi người, chỉ còn chờ Cảnh Y Nhân đến đây. Đặc biệt là Cảnh Đức Chính, sau khi biết con gái lại được tổ chức hôn lễ một lần nữa, ông ta vô cùng kích động.
Lục Minh rất yêu thương Y Nhân, phải chiều chuộng cô đến mức nào mới có thể tốn nhiều công sức như vậy để tổ chức lại hôn lễ một lần nữa?
Tuy rằng vì cha Lục Minh là tổng thống nên chuyện anh kết hôn tất nhiên càng kín tiếng càng tốt.
Hôn lễ này tuy chỉ vỏn vẹn trong khuôn viên giáo đường những nơi nào cũng thể hiện2sự bố trí tỉ mỉ và xa hoa. Dàn nhạc diễn tấu xa hoa cấp quốc gia, hoa tươi được đưa tới từ sáng sớm, phủ kín cả lối đi, cổng vòm cũng kết từ hoa tươi. Ở mỗi đầu lối đi vào các dãy ghế đều có một phù dâu, phù rể nhí cầm giỏ hoa trong tay. Khoảng mấy trăm người đang chờ đôi vợ chồng mới cưới lên sân khấu. Buổi hôn lễ này có không ít lãnh đạo nước Z đến tham dự, kể cả tổng thống.
Khi Lục Minh trong bộ quân nhân màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, không ai là không bị trang phục và vẻ ngoài tuấn dật phi phàm, khí chất bá đạo, cao ngạo của anh chinh phục.
Lục Minh kiêu ngạo bước từng bước đến trước mặt mục sư, rồi chờ đợi cô dâu đến. Mọi6người đều chú ý vào Lục Minh, không ai để mắt tới trong góc giáo đường, ở dãy ghế cuối cùng có một người đàn ông đeo kính râm ngồi đó. Người nọ mặc âu phục rất gọn gàng, nghiêm túc nghiêng tai lắng nghe tất cả mọi âm thanh xung quanh. Một chú chó đáng yêu đang ngồi bên chân anh ta, đầu dây xích được buộc lên cổ tay của người đàn ông.
Chú chó ngồi bằng hai chân sau dưới đất, không ai nhìn thấy nó cả.
Một lúc sau anh ta nghe thấy có người hô một tiếng: “Cô dâu đến!”, sau đó là “rầm”, cửa bị đẩy ra.
Bên tại anh ta là âm thanh tán thưởng của người khác liên tục vang lên.
“Oa! Cô dâu đẹp quá!”
“Cũng chỉ có Lục Minh mới nghĩ ra kiểu này thôi, đám cưới mà chú rể mặc quân3trang, cô dâu mặc trang phục tân nương cổ đại đỏ thẫm.”
“Ngoài chiếc phượng quan tuyệt đẹp kia ra, tôi cảm thấy trang phục tân nương này có vẻ được hiện đại hoá, vạt áo dài xuống tận chân, còn hở vai nữa, phối hợp với quân trang của Lục Minh cực kỳ tương xứng! Đúng là trai tài gái sắc!”
“Đúng đấy! Thật xinh đẹp! Cứ như tiên nữ vậy. Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!
Người đàn ông có thể tưởng tượng được hình ảnh cô dâu đối phương quan màu vàng, mặc trang phục tân nương đỏ thẫm, khăn voan mỏng màu đỏ được phủ lên đỉnh đầu cô. Bên cạnh là Cảnh Đức Chính đang đỡ lấy bàn tay cô, chậm rãi bước trên tấm thảm phủ kín hoa tường vi, đưa cô đến gần người đàn ông sẽ mang đến cho cô9hạnh phúc cả đời.
Người đàn ông khẽ cong khóe miệng, mỉm cười vui mừng, không uổng công anh ta cố gắng nhiều như vậy. Cuối cùng cô cũng có thể hạnh phúc bên Lục Minh. Rõ ràng là chuyện đáng mừng, vậy mà người đàn ông lại hơi run rẩy. Một người đàn ông khác bên cạnh dường như nhận thấy anh ta khác thường, cung kính mở miệng: “Ông chủ, có phải anh thấy khó chịu ở đâu không?”
“Tôi không sao.” Người đàn ông lạnh nhạt nói.
Nghe nhiều lời tán thưởng, ca ngợi ở xung quanh, dòng suy nghĩ của anh ta quay trở về một tháng trước.