4�ây, không ai không toát mồ hôi cho Lục Minh và Cảnh Y Nhân, hôn lễ đang yên đang lành, đột nhiên lại có một cô gái mang thai đến làm loạn. Trừ Lý Đồng đang ngồi cạnh chỉ huy Lý ra, trong lòng cô ta sung sướng đến ngất trời. Cô ta vốn tưởng rằng lần này trừ khử Tiết Phương Hoa, làm mù mắt Cảnh Y Nhân, là đã tới ngày cô được trở mình rồi. Cô ta đã chuẩn bị xong tất cả, chờ Lục Minh và Cảnh Y Nhân ly hôn, Ngô Tú Quyền sẽ nhận cô ta làm con dâu, nhưng cố nhiên mọi thứ lại không như mong muốn.
Cảnh Y Nhân không chỉ không sao, hơn nữa còn cực2kỳ khỏe mạnh. Chuyện này làm Lý Đồng tức giận đến mức phải hạ hỏa mất mấy ngày mới có dũng khí tới tham gia hôn lễ này. Cô ta cứ tưởng tất cả thôi xong rồi, kết quả lại nhảy ra một kẻ chọc gậy bánh xe. Lý Đồng rất ít khi vui vẻ như giờ phút này.
Xuất hiện đúng lúc lắm, tuyệt lắm, rất tuyệt. Lý Đồng chỉ thiểu điều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chính lúc này, hôn lễ đã loạn lại càng thêm hỗn loạn. Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên: “Phong Nhi! Cháu là Nhạc Phong đúng không?”
Mọi người bị tiếng thét chói tai này kéo dòng suy nghĩ lại, kể cả Nhiễm Thanh đang quỳ trên6mặt đất, vừa nghe thấy có người đang gọi boss mà bối rối đứng lên, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cô ta nhận ra người hét lên chính là Ngô Tú Quyên. Sau đó lại nhìn thấy bà chạy về phía lối ra nhỏ. Mà Nhạc Phong đang đi về phía đó đột nhiên cứng đờ, bước chân khựng lại.
Ngô Tú Quyên loạng choạng và lo lắng đuổi theo, ôm lấy cánh tay Nhạc Phong, xoay người anh ta lại. “Phong Nhi! Cháu quả nhiên là Phong Nhi!” Ngô Tú Quyên lại hô, hốc mắt đỏ lên. “Phong Nhi! Dì vất vả đi tìm cháu suốt! Hai năm qua, dì tìm tin tức về cháu khắp nơi!”
Nghe vậy, mặt Nhạc Phong xanh mét, đột3nhiên hất tay Ngô Tú Quyên ra. “Tôi không có người dì nào như bà hết, tất nhiên sẽ không để cho bà tìm được, Ngô Tú Mẫn!”
“...” Mọi người ở đây không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Ngô Tú Mẫn? Tổng thống phu nhân không phải tên là Ngô Tú Quyên sao? Có một vài lãnh đạo cao cấp nghe thấy Nhạc Phong nói vậy thì sắc mặt trắng bệch. “...” Càng ngỡ ngàng hơn chính là Cảnh Y Nhân. Hai mắt Nhạc Phong hẳn là lành lại rồi cơ mà? Sao lại đeo kính râm trong nhà, hay là anh ta vẫn chưa lành lại hoàn toàn, không thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh?
Người khiếp sợ ở đây nhất chính9là Lục Minh.
Cha chưa bao giờ nói với anh rằng Nhạc Phong là cháu ruột của ông cả. Nói vậy tức là Nhạc Phong là anh họ của anh sao? Đột nhiên, chỉ huy Lý bỗng dưng đứng dậy khỏi ghế ngồi. “Hắn ta là con cháu nhà họ Nhạc, không thể để hắn ta chạy được! Mau bắt hắn ta lại!” Chỉ huy Lý vừa dứt lời, ngay lập tức đã có người cầm bộ đàm thông báo cho các quân nhân đang bảo vệ ở bên ngoài.