4��...” Mọi người ngỡ ngàng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Nhạc Phong vừa mới đi ra ngoài, giờ lại có tiếng súng. Một đám người giống như giờ mới định thần lại, xông ra ngoài như ong vỡ tổ. Lục Minh là người đầu tiên mở cửa và xông ra ngoài. Anh thấy trên hành lang kiểu ban công rộng rãi, Nhạc Phong bị ngã ngồi xuống sàn nhà trước vòm ban công màu vàng, tựa lưng vào chậu cây thông trang trí. Trong lòng anh ta là một người đàn ông đang nằm, cả người dính đầy máu. Bên cạnh là Thẩm Nguyệt và Nhiễm Thanh đang hốt hoảng nhìn Nhạc Phong. Các quân nhân, vệ sĩ đang có nhiệm vụ canh giữ ở cửa cũng ngồi xổm bên cạnh xem xét tình hình.
Lục Minh chạy2nhanh tới, đến gần mới phát hiện ra người đàn ông đang nằm trong lòng Nhạc Phong hình như bị trúng đạn, bả vai và ngực dính toàn máu.
“Sao lại thế này?” Lục Minh ngồi quỳ một chân xuống, nhìn người đàn ông có sắc mặt tái nhợt trước mặt. Lục Minh vừa tới gần, Nhiễm Thanh và Thẩm Nguyệt lập tức rút súng ra.
“Nhà họ Lục các người đúng là lũ xấu xa chết tiệt! Dám lén tấn công ông chủ của chúng tôi.”
“...” Con người mắt của Lục Minh đột nhiên có rút lại.
Bọn họ bây giờ dù có một trăm cái miệng cũng không giải thích được. Vừa rồi có người muốn giết Nhạc Phong? Mọi người chạy tới, vẻ mặt ai cũng ngỡ ngàng. Thẩm Nguyệt và Nhiễm Thanh đề phòng, cầm súng chĩa6về phía mấy quan chức cấp cao khiến bọn họ hoảng sợ giơ hai tay lên mà giải thích: “Chúng tôi không hề làm gì cả!”
“Quỷ mới tin!” Nhiễm Thanh tức giận đến mức xé gan xé phổi mà gào thét. Ông chủ của bọn họ bị uất ức thành ra thế này, vì con dâu tổng thống mà mắt cũng bị mù. Bọn họ còn muốn thể nào nữa hả?
32 mạng người của nhà họ Nhạc, ông chủ đã buông tha cho bọn họ, cho bọn họ một năm để điều tra. Thế mà bọn họ lại để tiện như vậy!
Nhiễm Thanh rống giận, nước miếng bay tứ tung, vành mắt đỏ rực, nước mắt rơi xuống. “Cả nhà họ Lục các người đều là súc sinh! Hôm nay tao sẽ giết sạch cả lũ!“. “Dừng lại!”3Nhạc Phong đột nhiên hung bạo rống lên một tiếng. Bàn tay đang cầm súng của Nhiễm Thanh bỗng khựng lại một chút. Đôi mắt sưng đỏ của cô ta quay lại bình tĩnh nhìn Nhạc Phong.
Nhạc Phong khẽ đẩy người đang nằm trong lòng mình ra. “Anh ta là ai?” Nhạc Phong không nhìn thấy gì, lại không hiểu ai có thể bỏ qua tính mạng của mình mà tới cứu anh ta trong tình huống này. Nhiễm Thanh chuyển tầm mắt đến người đàn ông đang nằm trên chân Nhạc Phong. Khuôn mặt tuấn dật của anh ta tái nhợt, lông mày nhíu chặt, cắn môi đến mức bật ra một tia máu bên khóe miệng, cố gắng chịu đựng đau đớn. Không đợi Nhiễm Thanh lên tiếng, người đàn ông kia đã mở miệng: “Là...9là tôi. Hoa... Bất Trảm... Tôi... tôi là Cảnh Triệt... Tôi còn chưa cảm ơn anh chuyện lần trước đã khám bệnh cho tôi đâu. Tôi... tôi đến để cảm ơn anh.”