Cô chậm rãi mở mắt, nhìn bức tranh thiên sứ trên trần nhà mà ngơ ngẩn.
Ngay lúc ấy, cô quân nhân luôn canh giữ bên giường Cảnh Y Nhân thấy cô tỉnh lại thì theo bản năng nhẹ nhàng mở miệng: “Cô Cảnh, cô tỉnh rồi à. Tôi vào toilet, một lát nữa sẽ ra.” “Ừ.” Cảnh Y Nhân thản nhiên lên tiếng.
Nữ quân nhân nhẹ nhàng đi ra ngoài, trong phòng càng thêm im lặng.
Ngay lúc này, tiếng của phòng bị vặn mở vang lên.
“...” Cô quân nhân trở lại nhanh như thế à? Cảnh Y Nhân vô thức nhíu mày, sau đó cảnh giác nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng của phòng chậm rãi bị đẩy ra, Cảnh Y Nhân phòng bị, cảm nhận được mùi nguy hiểm. Cô quân nhân đã biết cô tỉnh lại, căn bản không cần phải cẩn thận2mở cửa như vậy. Vừa nghĩ đến đây, cô lại nghe thấy tiếng của phòng bị đóng lại rồi khóa trái. Sau đó là tiếng quần áo ma xát vào nhau, và tiếng cộc cộc của bước chân.
Một người phụ nữ đi giày cao gót nhẹ nhàng đi từng bước một lên sàn nhà, tới bên giường cô rồi dừng lại. “...” Tim Cảnh Y Nhân đập thịch một cái, bên chóp mũi ngửi được một mùi lẳng lơ quen thuộc. Cô lập tức nhận ra đối phương là ai. Cũng chỉ có cô ta mới có cái mùi lẳng lơ trời sinh này. Sau đó, giọng nói của người phụ nữ vang lên trên đỉnh đầu cô.
“cảnh Y Nhân! Mắt cô không bị mù, thai không bị nạo, nhưng hôm nay cô mà vẫn còn có thể thoát được thì Lý Đồng tôi6sẽ gọi cô là mẹ đấy!” Nghe vậy, trái tim Cảnh Y Nhân đột nhiên thắt lại.
Thì ra Lý Đồng là kẻ làm mù mắt cô sao?
Cô cứ nghĩ đó chỉ là ngoài ý muốn, tuy rằng trước đó cô từng hoài nghi nhưng lại nghĩ mình chỉ bị mù một thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Nếu người khác thật sự muốn hại cô thì chắc chắn sẽ trực tiếp làm mù mắt cô hoàn toàn, sao có thể chỉ khiến cô bị mù một thời gian ngắn chứ? Trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới là do Lý Đồng làm.
Nghĩ đến đây, cơn giận dữ trong lòng Cảnh Y Nhân lập tức vọt lên. Hôm nay Lý Đồng tự đưa đến cửa, cô mà không dạy cho Lý Đồng một bài học thì chẳng phải cô đã phải để cô ta phải3đi về tay không rồi sao.
Lý Đồng một tay cầm một lọ thuốc kích dục, một tay vươn về phía đôi môi đỏ mọng của Cảnh Y. Cô ta không tin lần này Cảnh Y Nhân còn có thể thoát được, cô ta muốn Cảnh Y Nhân hưng phấn đến mức mất khống chế mà điên cuồng làm tình, khiến cái thai trong bụng bị sảy mất. Cô ta muốn xem cảnh Cảnh Y Nhân đau đớn không thể chịu nổi sẽ trông như thế nào. Ai bảo ả dám đoạt con vịt mà Lý Đồng này đã nấu chín cơ chứ, nó cứ thế mà bay vào trong lòng Cảnh Y Nhân. Cô ta đã chuẩn bị sẵn để gả cho Lục Minh. Kết quả, thịt đến miệng rồi mà cứ thể biến mất. Nghĩ đến đây, Lý Đồng lại hận đến mức9nghiến răng. Lý Đồng vừa mới chạm tay vào môi Cảnh Y Nhân thì đột nhiên cảnh Y Nhân mở mắt ra, đôi mắt đó long lanh, tinh nhuệ lộ ra một luồng sát ý rét lạnh tiêu điều.
“...” Lý Đồng giật mình hoảng sợ, động tác khựng lại, cô ta cứ nghĩ phụ nữ mang thai vốn ham ngủ, không ngờ Cảnh Y Nhân lại tỉnh.
cảnh Y Nhân đột nhiên ngồi dậy, nhấc chân lên hung hăng đá mạnh một cái rất vô tình.
“Thế thì gọi mẹ nghe xem nào!” Nếu không phải cô đang mang thai, không thể sử dụng toàn bộ sức lực thì Lý Đồng đã bị đá chết luôn rồi.
“A!!!”
Cú đá này của Cảnh Y Nhân mặc dù không dùng toàn bộ sức mạnh nhưng vừa ác vừa chuẩn, Lý Đồng bị đá bay ra sau hai mét, đập4vào tường, đau đến mức thét chói tai.