4��Vợ của chú.” “Vợ của cháu.” Cảnh Y Nhân quả thực hết chỗ nói rồi, Lục Minh sao lại cãi nhau với một đứa trẻ ở ven đường thế này.
Lục Minh tuy người trưởng thành, nhưng chỉ cần ai uy hiếp đến tình yêu của anh với vợ, anh sẽ không bao giờ bỏ qua.
Lục Minh ghét bỏ dùng chân nhẹ nhàng nhất cậu bé ra khỏi đùi Cảnh Y Nhân.
“Không được chạm vào! Quần áo mới ma ma mua!” Cậu bé dường như xù lông, nạt lại Lục Minh. Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm vỗ một cái lên chân dài mà Lục Minh vươn tới. Lục Minh ngẩn ra, có vẻ kinh ngạc. Trong lòng anh lập tức cảm thấy khó chịu, từ khi quen nhau đến khi gả cho anh, Cảnh Y Nhân chưa bao giờ2mua cho anh một bộ quần áo nào. Thế mà cô lại mua quần áo cho một cậu nhóc vừa mới quen biết?
Đây không phải là vấn đề tiền, mà là về địa vị trong lòng Cảnh Y Nhân.
Nghĩ vậy, Lục Minh rút tầm mắt về, nhìn cảnh Y Nhân, đưa ra câu hỏi để xác nhận: “Em mua quần áo cho nhóc này à?”
Cảnh Y Nhân gật đầu: “Bé mặc ít quá, em sợ bé bị lạnh sẽ ôm mất.” “...” Nghe vậy, Lục Minh sầm mặt lại, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.
“...” Cảnh Y Nhân nghẹn lời, anh có cần nhỏ mọn đến thế không? Không phải chỉ là một chiếc áo thôi sao. Cảnh Y Nhân bất đắc dĩ xách cậu bé này rồi đuổi theo.
Lục Minh đi về phía bãi đỗ xe,6cứ thể lên xe. Cảnh Y Nhân lập tức mở cửa sau ra, đưa bé con vào trước, sao đó ngồi xuống xe. Lục Minh đang định khởi động xe thì thấy bé con qua kính chiếu hậu. Đôi mắt tròn tròn long lanh của bé con đang lườm anh.
Khuôn mặt Lục Minh lại trầm xuống: “Em định mang nó về nhà à?“. “Cũng đâu thể mặc kệ nó ở ven đường được?” Cảnh Y Nhân cũng khó xử. “...” Nghe vậy, cậu nhóc kia dường như hiểu được cô có ý gì, lập tức ôm lấy cánh tay Cảnh Y Nhân.
“Ma ma đừng bỏ con lại.”
“...” Lục Minh cũng bất đắc dĩ, lái xe đến Cục cảnh sát. Anh vốn định giao đứa trẻ này cho cảnh sát, cứ để nhóc lại ở Cục cảnh sát trước, chờ3cảnh sát giúp nhóc tìm cha mẹ. Ai biết đứa trẻ này dùng cả hai cánh tay ôm cổ cảnh Y Nhân, chết cũng không chịu buông lỏng ra. Chỉ cần Cảnh Y Nhân vừa buông nó ra là nó lại oa oa khóc khàn cả cổ.
Tiếng khóc kia đinh tai nhức óc, giống như là hận không thể phá tan Cục cảnh sát ra vậy.
Nó khóc giống như ruột gan đứt từng khúc, Cảnh Y Nhân cũng đau lòng đứa trẻ này, thấy nó vừa khóc là mềm lòng, liền thương lượng với Lục Minh.
“Hay là mang nhóc về nhà trước đã. Dù sao Cục cảnh sát đã lưu vào hồ sơ rồi, đợi đến khi tìm được cha mẹ nó thì để bọn họ đến nhà chúng ta đón nhóc cũng được. Dù sao người của cục9Cảnh sát cũng biết nhà chúng ta, biết chúng ta là ai, không sợ chúng ta mang đứa trẻ đi mà không chịu giao ra.”
Nghe Cảnh Y Nhân nói vậy, cả đám nhân viên trong Cục cảnh sát đều cảm thấy đề nghị này vô cùng tốt.
Ai nấy đều mang vẻ cảm kích mà gật đầu đồng ý. Bọn họ không rảnh ở đây trong một đứa trẻ, hơn nữa tiểu tổ tông này nhìn cái là đã biết khó đối phó. Nó chỉ mới đến đây được một lúc mà đã làm đầu bọn họ như sắp nổ tung rồi. “..” Lục Minh sầm mặt không trả lời.
Đây đâu phải con của anh, sao anh mang con trai người ta về, lại còn phải chia sẻ vợ anh nữa?