4��...” Thấy thế, Cảnh Y Nhân cảm thấy Cầu Cầu hơi sợ cha mình. Nghĩ vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân có chút khó chịu, theo bản năng nhắc nhở.
“Thưa ngài, Cầu Cầu nói lúc anh không ở nhà đã có người thường xuyên đánh bé, anh phải chú ý chăm sóc đứa trẻ.” Người đàn ông ôm lấy Cầu Cầu vừa đến gần, lạnh nhạt đáp lại.
“Cám ơn cô Cảnh đã quan tâm, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, không cần cô phải quan tâm.”
Nói xong, người đàn ông ôm đứa trẻ xoay người định đi về.
“...” Nỗi tức giận vọt lên trong lòng Cảnh Y Nhân, sao người đàn ông này có thể như thế chứ? Con của mình bị ngược đãi mà cũng không quan tâm sao? Cẩu Cầu bị đón đi như vậy thì chắc chắn sẽ tiếp tục bị ngược2đãi cho mà xem.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân theo bản năng gọi anh ta lại: “Thưa ngài, chuyện của gia đình ngài đúng là tôi không nên quan tâm, nhưng ngược đãi trẻ em là phạm pháp!” Người đàn ông ôm đứa trẻ định đi thì dừng lại, đầu cũng không quay lại mà chỉ lạnh lùng mở miệng: “Cô nhìn thấy trên người Cầu Cầu có vết thương à?” “...” Cái này thì đúng là không có. “Không nhìn thấy thì cũng đừng nói lung tung, lời nói của đứa trẻ không thể coi là thật.”
“Trẻ con sẽ không nói dối.” Cảnh Y Nhân phản bác.
“Tôi vẫn nhắc lại câu nói kia, nếu có chứng cứ thì cô cứ đi tố cáo, không có chứng cứ thì đừng xen vào việc của người khác.” “...” Nói xong, người đàn ông ôm Cầu Cầu bước đi.
“...” Cảnh6Y Nhân vẫn lo lắng nên đuổi theo hô: “Dù thế nào thì nhà chúng tôi cũng đã chăm sóc Cầu Cầu một ngày, anh cứ thế mà đi sao?” Cảnh Y Nhân muốn anh ta để lại phương thức liên hệ hoặc là địa chỉ nhà, vậy là cô có thể chú ý đến Cầu Cầu, cô cũng sẽ yên tâm hơn. Ai ngờ người đàn ông kia vẫn không hề dừng lại, rút một tờ giấy trong áo ra rồi ném ra sau, vừa lúc rơi xuống bên chân Cảnh Y Nhân. “Cứ tùy ý điền.” Cảnh Y Nhân cúi đầu nhìn một tờ giấy bên chân, là một tấm séc đã ký. “...” Cảnh Y Nhân cứ thế trơ mắt nhìn Cẩu Cẩu bị ôm đi. Tuy rằng chỉ ở cùng đứa trẻ đáng yêu này một ngày nhưng cô lại rất quyến luyến.3Cô đứng nguyên ở cửa, nhìn người đàn ông ôm Cầu Cầu rời đi, mà Cầu Cẩu bặm môi lại, đôi mắt ngập nước, lẳng lặng nhìn cô.
Bé không lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng mà hô “Ma ma! Ma ma!”
Cảnh Y Nhân thấy vậy mà cả lòng như vỡ nát, nhìn người đàn ông ôm Cầu Cầu vào trong xe. Sau đó, chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt.
Mãi đến khi quản gia Ngô gọi Cảnh Y Nhân: “Cô Cảnh, bên ngoài lạnh lắm, cô nên vào phòng thôi”, cảnh Y Nhân mới định thần lại, ghét bỏ mà đá văng tấm séc bên chân.
Ông xã cô là ai chứ, ai thèm quan tâm ít tiền dơ bẩn này của anh ta!