“Dù gì thì anh cũng phải dẫn người ta đi bệnh viện khám chứ.” “Tôi không rảnh.” Người đàn ông quyết đoán cự tuyệt. “Vậy anh trả chi phí để em tự đi vậy, thuận tiện cho em một danh thiếp, lỡ có di chứng gì thì em còn biết mà liên hệ lại với anh chứ.” Lý Đồng vô liêm sỉ ăn vạ đòi tiền còn không quên mồi chài đàn ông.
“Cô muốn bao nhiêu?”
Lý Đồng nghĩ nghĩ, sợ làm anh chàng đẹp trai giật mình khiếp sợ nên mở miệng nói khá hàm súc. “Em phải gọi xe đưa đến bệnh viện, phải chụp X quang, còn phải khám nữa, nếu tình hình xấu thì còn phải nằm viện, còn cần thực2phẩm dinh dưỡng, tóm lại cũng cần bảy, tám nghìn tệ đấy.” Bên cạnh, tài xế giật mình hoảng sợ, cằm sắp rơi xuống đất, ả phụ nữ này thay sắc mặt còn nhanh hơn cả tắc kè hoa. Vừa rồi còn tham lam đòi một trăm vạn, giờ lại bảo chỉ cần bảy, tám ngàn... Cảnh Y Nhân chờ ở trong xe, di động bỗng vang lên, là Lục Minh gọi tới.
“Bên ngoài trời đang mưa, lát nữa anh đến đón em nhé.” “...” Cảnh Y Nhân có chút xấu hổ nói: “Em đang trên đường trở về rồi.”
Bên kia điện thoại, Lục Minh cười nhẹ một tiếng: “Sao hôm nay em vội về nhà thể, có muốn ăn gì không? Anh mang6về cho em.”
Cảnh Y Nhân suy nghĩ, khóe miệng ngọt ngào mà cong lên: “Em muốn ăn quả anh đào!” Nói đến đây, cô thoải mái tựa lưng vào ghế, một tay vuốt mình bụng: “Bé cưng nói muốn ăn.”
“Được, gần công ty có một cửa hàng bánh ngọt cũng ngon lắm, em muốn ăn một chút không.”
“Có, em muốn ăn vị chua chua ấy.”
“U!”
Cảnh Y Nhân cùng Lục Minh ngọt ngào hàn huyên một lúc rồi tắt điện thoại. Cô nhìn thoáng qua Cầu Cầu bên cạnh, thấy cha của bé xuống lâu như vậy mà vẫn chưa vào, vốn định ra xem nhưng Cầu Cầu giống như sợ cô chạy mà ôm lấy cánh tay cô. Cảnh Y Nhân đành ôm Cầu3Cầu cùng xuống xe. “Cha ơi, sao cho lâu thế? Ma ma đang sốt ruột chờ đấy.” Lý Đồng vừa mới tựa vào xe mà tỏ ra yêu kiều mảnh mai yếu ớt đứng dậy, may mắn trời không tuyệt đường người, đang lúc thê thảm nhất trong đời lại vớ được một người đàn ông vừa có tiền vừa tuấn mỹ như vậy. Nhưng ngay lúc Lý Đồng vừa mới nhận tiền và danh thiếp từ tay người đàn ông thì bỗng thấy một bóng người quen thuộc chui ra khỏi hàng ghế sau của xe, trong lòng còn ôm một cậu bé kháu khỉnh. Cậu bé vừa ra khỏi xe liền hộ: “Cha ơi, sao cho lâu thế? Ma ma đang sốt9ruột chờ đấy.”
Nhìn thấy cảnh Y Nhân bước ra, Lý Đồng bỗng dưng hóa đá tại chỗ.
Thằng bé kia còn gọi người đàn ông tuấn mỹ là cha, gọi Cảnh Y Nhân là ma ma.
Lý Đồng hóa đá, thân mình như bị sét đánh vậy, vỡ vụn tan tành hết cả.
Nước mắt rơi như mưa...
Trời ơi! Đất hỡi!
Vì sao cứ đến chỗ nào cũng gặp phải Cảnh Y Nhân cơ chứ, cô ta cứ như một con gián đánh mãi không chết ấy. Cảnh Y Nhân cứ xuất hiện mỗi lúc tốt đẹp nhất đời cô ta để gây tai họa cho cô ta là sao.
Cướp Lục Minh, cô ta đành chấp nhận, thanh danh thối nát, cô ta cũng đành chấp nhận, ai4bảo cô ta đã làm quá nhiều chuyện vô đạo đức.
Lúc này lại là chuyện gì nữa đây?
Vì sao đã gả cho Lục Minh rồi mà Cảnh Y Nhân lại ôm một đứa trẻ xuất hiện, miệng cũng không cần há ra đã lập tức cướp luôn nam thần của cô ta rồi. Cô ta cứ thế thất tình rồi sao?