Ước mơ gặp được bạch mã hoàng tử của cô còn chưa thành mà cô đã phải làm phụ nữ có chồng rồi! Từ thiếu nữ chớp mắt đã thành phụ nữ có chồng, tâm hồn mỏng manh của cô làm sao chịu nổi đây?
Cũng may tuổi tác của cơ thể này không lớn, nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm mười tám mười chín. Không biết cô đã có con chưa nhỉ? Nếu như đã có con rồi thì phải làm sao đây, bản thân cô cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể chăm sóc nổi con ai chứ?
Tài xế ra khỏi xe, thấy cảnh Y Nhân vẫn đứng ngây ra như phỗng thì bước lên giơ tay mời. “Cô Cảnh, cô nên vào nhà thôi.”
Cảnh Y Nhân lại lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn lướt qua tài xế rồi vươn bàn tay ngọc ngà đặt lên tay tài xế một cách lười biếng: “Đi thôi.”
“...” Tài xế cạn lời! Ý của vị tiểu thư này là muốn ông đỡ cô đi vào ấy à? Tài xế cũng không từ chối, cứ thế giơ tay như tiểu thái giám đỡ cô nàng tiểu thư họ Cảnh vào nhà.
Bên trong căn nhà, các đồ dùng hay cách bày biện đều rất tinh tế và tráng lệ, Cảnh Y Nhân chỉ nhìn qua là biết chúng đều đến từ phương Tây, trước đây trong cung của cô cũng có vài đô vật phương Tây như thế.
Những món đồ đến từ nước ngoài rất hiếm có, cô không nghĩ tới ở đây lại nhiều tới vậy. Xem ra ông cậu giả mạo này cũng có tiền đây. Tầm mắt cô vẫn ngắm nghía xung quanh căn phòng, bỗng liếc thấy có người đang đi xuống cầu thang, nhìn ông ta, Cảnh Y Nhân lập tức sững sờ. Đó là một người phương Tây có mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc, ông cậu này của cô đúng là không phải người có tiền bình thường.
Quản gia Ngô năm nay đã 40 tuổi, ông mặc áo bành tô, trước ngực là một chiếc đồng hồ quả quýt, mái tóc vàng được chải vuốt gọn gàng ra sau, vẻ mặt ông vô cảm giống hệt ông chủ của mình, ngạo mạn nhìn xuống vạn vật!
Quản gia đi xuống tầng, hơi cúi đầu chào Cảnh Y Nhân rồi nói: “Cô Cảnh, chào mừng cô trở về.” “...” Người phương Tây này nói tiếng Trung rất lưu loát, nhưng cô vẫn không thích thái độ lạnh lùng của ông ta.
Cảnh Y Nhân hất cằm, trông còn ngạo mạn hơn cả ông ta, cô lạnh lùng liếc ông ta một cái, thản nhiên “Ừ” một tiếng rồi bước tao nhã về phía sô pha, sau đó ngồi xuống. Tài xế vốn đang muốn đi, thấy cô Cảnh cuối cùng cũng chịu buông tay mình ra thì vội khách khí nói: “Cô Cảnh, đã đến giờ tan tầm rồi, tôi về trước đây ạ.”
Không đợi Cảnh Y Nhân đồng ý, tài xế đã xoay người đi mất.
“...” Cảnh Y Nhân phát hiện ra người ở đây hình như không biết phép tắc gì cả, tuy cô không còn là công chúa nhưng không đợi cô nói mà đã đi mất rồi sao?
Quản gia Ngô nhíu mày, hơi bất ngờ khi thấy tư thế ngồi của Cảnh Y Nhân rất tao nhã. Ông biết rõ cô tiểu thư này chỉ là con rơi của nhà họ Cảnh, thân phận thấp kém, từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn nên không hề có chút tu dưỡng hay khí chất gì cả.
Ngày thường luôn ăn mặc, trang điểm thô tục như phong cách Smart* hay lũ côn đồ vậy. (*) Phong cách Smart phong cách của giới trẻ Trung Quốc phát triển năm 2008, mô phỏng theo quần áo của nhân vật Nhật Bản kết hợp với phong cách rock anh roll của u Mĩ, tóc tay lòe loẹt vuốt keo dựng đứng. Nghĩ tới trước kia vị tiểu thư nhà họ Cảnh này để kiểu tóc xù, mặc váy ngủ siêu ngắn, còn gác chân lên bàn trà mà rung đùi, chẳng ra thể thống gì, cả quần lót cũng có thể nhìn thấy rất rõ. Vừa xem tivi vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt rơi vãi đầy từ sô pha xuống dưới đất, đâu đâu cũng có, người giúp việc quét còn không kịp. Không những thế, cô ta còn sai cả thợ sửa nước vừa mới gọi đến nhà phải xoa bóp cho cô ta nữa.
Ngay cả người giúp việc trong nhà còn thấy mất mặt xấu hổ thay cô ta. Dù ông đã nhắc nhở nhiều lần nhưng cô nàng tiểu thư kia vẫn trơ tráo bỏ ngoài tai.
Khi ấy thiếu gia đúng lúc trở về, thấy vậy mà thiếu gia vẫn coi như không biết, còn cô Cảnh thì sợ hãi, chỉ vì muốn trốn tội mà thẳng tay tát thợ sửa nước một cái rồi chửi ầm lên, vu oan anh ta sàm sỡ mình lúc cô ta không chú ý.
Những chuyện như vậy đã xảy ra không ít lần, vì chỉ là cuộc hôn nhân thương mại không có tình yêu nên ngài Lục đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng lần này cô Cảnh lại thật sự rất quá đáng, cánh truyền thông đã chụp được không ít ảnh cô ta nhảy thoát y ở quán bar, còn có cả mấy tấm ảnh bị giới hạn độ tuổi nữa.