“...” Cảnh Y Nhân giật mình, không dám đi tới để nhìn nữa mà lập tức ngồi xuống.
Lúc ăn cơm Lục Minh không có thói quen nói chuyện, thế nên trước khi ăn sáng xong thì Lục Minh không nói một câu nào cả.
Ăn sáng xong, Lục Minh xem hết các tin tức tài chính mới nhất thì mở miệng nói với cảnh Y Nhân: “Đi thay quần áo đi. Một lát nữa sẽ ra ngoài.”
“...” Ý là muốn cô đi cùng sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Cảnh Y Nhân sửng sốt, không phải sẽ tới nơi gọi là Cục Dân chính kia chứ?
Nghĩ rồi lại thấy không đúng, cậu nói hôm nay là ngày nghỉ, Cục Dân chính cũng nghỉ. Hơn nữa, hôm qua, sau khi cậu và cô đã hòa thuận rồi thì cậu không còn ý định hưu cô nữa.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân liền hỏi theo phản xạ: “Đi đâu ạ?”
“Mua đồ. Tuần sau là tới tiệc mừng thọ của mẹ rồi.”
“...” Nói vậy thì chính là ra ngoài đi chơi rồi. Cảnh Y Nhân vui vẻ lên tầng thay quần áo.
Cảnh Y Nhân thay chiếc đầm liền thân hãng Columbia màu vàng lông ngỗng có điểm xuyết họa tiết hoa, làn váy phấp phới tung bay, giống như nàng tiên trong tranh, nhưng áo lại không có tay. Cảnh Y Nhân thấy không dễ chịu lắm, cũng may người giúp việc đã lấy cho cô một đoạn lụa mỏng để khoác lên vai nên cô thấy đỡ hơn nhiều. Mái tóc dài được uốn lọn thả qua vai, trông đáng yêu như một con búp bê, cô đeo một đôi khuyên tai ngọc trai có gắn nơ rồi đi xuống tầng. Cảnh Y Nhân ngồi trong xe, để tiện cho cô nhìn được cảnh vật ở bên ngoài, Lục Minh bảo lái xe không cần phải đi nhanh lắm.
Cảnh Y Nhân nhìn ra bên ngoài, người người đi qua đi lại ăn mặc khác nhau, muôn hình muôn vẻ. Giống như một thế giới đầy kỳ lạ.
Nhưng không thể không nói, ở đường lớn trong Kinh thành cô cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa như vậy.
Ngoại trừ hoàng cung và biệt viện của hoàng tộc ra, cô chưa từng nhìn thấy nhiều kiến trúc hùng vĩ như thế
trên đường. Mỗi lần nhìn thấy những kiến trúc này cô đều hận không thể thốt lên “Hoa woa woa.” Nhưng cô là công chúa của một nước, sao có thể làm như vậy được, quá mức không ra thể thống gì! Cô mất mặt không phải chỉ riêng một mình cô, mà còn là mặt mũi của cậu, là thể diện của cả một quốc gia. Tuy rằng cô ở trong một thế giới khác, nhưng trong dòng máu đang chảy trong người cô vẫn mang theo sự kiêu ngạo của một vị công chúa. Cô sao có thể tự hủy hoại uy phong của đất nước, làm nhụt chí khí của quốc gia mình được.
Đường đường là công chúa của một nước mà lại giống một tên nhà quê chưa từng nhìn thấy thế giới bao giờ như thế, thì người ta chỉ có thể cười nhạo mẫu thân của cô không biết dạy dỗ mà thôi. Bị ảnh hưởng về vấn đề thể diện nên Cảnh Y Nhân bày ra dáng vẻ giống như trước kia ngồi xe ngựa, khuôn mặt đầy kiêu hãnh nhìn cảnh sắc ở ngoài xe rồi bới móc những chỗ có khuyết điểm để nói. Cô không hề lịch sự, rất khinh thường mở miệng: “Vậy mà có thể quan hệ nam nữ bất chính ngoài đường. Thô tục.” “...” Nghe vậy, Lục Minh đang lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi liếc nhìn theo tầm mắt của cô, liền thấy một đôi tình nhân đang hôn nhau ở chỗ đài phun nước trên quảng trường.
Xe chạy qua một trung tâm thương mại, bên trong cửa kính pha lê là khu vui chơi trẻ em. Một đám trẻ con đáng yêu đang trèo qua trèo lại trong biển bóng.
“Thế mà lại nuôi con như nuôi chó thế kia. Quá ác độc.”
Rồi lại đi qua một vườn hoa ngoài trời, có một đôi vợ chồng đang cử hành hôn lễ. “Linh đường mà bố trí ở bên ngoài, quá không tôn trọng người chết...”
Lục Minh ngồi trong xe, cả đường nghe cô đánh giá mọi vật ở xung quanh, không có lấy một lời khen, không phải chỉ là ác độc thì cũng là thô tục.
Dường như Lục Minh đã sớm quen với hành vi như vậy của cô nên không có phản ứng gì, cúi đầu nhìn vào ipad, thấy nhận được một thư điện tử. Là do thư ký Lý Đồng gửi tới. “Gửi tổng giám đốc Lục, Phía dưới là một số mẫu sườn xám thịnh hành nhất hiện nay, được thêu tay hoàn toàn. Tôi tin phu nhân thủ trưởng nhất định sẽ thích món quà sinh nhật này.”
Lục Minh thản nhiên nhìn ảnh chụp phía dưới, sau đó dùng tốc độ rất nhanh để lật xem từng trang một, đến đoạn cuối, dường như anh lười muốn xem tiếp nên thờ ơ gửi lại một bức thư điện tử.