Đột nhiên Lục Minh xoay người, anh gạt hết đồ vật ở trên bàn xuống, rồi đè cô xuống dưới người mình.
Cái ôm của anh ngày càng chặt, như hận không thể hòa tan Cảnh Y Nhân vào cốt tủy của mình. Nụ hôn của anh từ môi dời tới sau tai cô, rồi cắn vành tai cô. Đầu lưỡi anh phác họa ra độ cong duyên dáng của tại cô. Cảnh Y Nhân muốn dùng nội lực để đẩy anh ra, nhưng tại khoảnh khắc tại bị đụng chạm cả người cô trở nên tê dại như có một luồng điện chạy vào trong cơ thể, xông thẳng vào tim rồi chạy xuống phía thân dưới của cô.
Cả người cô mềm nhũn, hệt như bị điểm huyệt, ngay cả chút sức lực cũng không còn. Thân thể mềm oặt của cô ở dưới thân Lục Minh như một vùng nước vậy, hơn nữa cô còn cảm nhận được rõ ràng nơi cậu bị thương ngày hôm qua lại sưng phồng lên, ngày càng tới sát gần cô.
Miệng của Cảnh Y Nhân đã được thả cho tự do, từ trước tới nay cô chưa bao giờ bị người ta hôn môi, cũng như miệng chưa từng bị cắn tới sưng lên như vậy nên rất ngượng ngùng. Vừa thoải mái lại có chút khó chịu.
Cô theo bản năng đưa tay nhỏ lên lau đi chỗ ướt át trên miệng, hơi giãy giụa uốn éo người, cô không hiểu tình huống lúc này là sao?
“Cậu, sao cậu... hôn cháu làm gì?”
Tuy rằng miệng cậu không có mùi vị gì, thậm chí còn mang hơi thở đàn ông rất dễ chịu, nhưng hôn thì hôn, sao còn đưa lưỡi vào miệng cô làm gì? “...” Lục Minh nhìn cô lau miệng, anh dừng hành động khẽ cắn cổ cô lại.
Động tác lau miệng của cảnh Y Nhân hệt như một con dao đâm vào lòng anh, trong nháy mắt, khuôn mặt anh đen sì như mặt Bao Công. Con người lạnh lẽo mang hàn ý như thanh kiếm sắc bình tĩnh nhìn cô.
Cô ấy chê mình bẩn? Không muốn mình chạm vào? Không cho mình chạm vào là vì muốn giữ lại cho ai khác?
Không khí trong phòng vừa nãy còn nóng rực trong nháy mắt đã hạ xuống dưới không độ.
Đột nhiên Cảnh Y Nhân cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương lan khắp toàn thân, ngước mắt nhìn gương mặt cầu trước mặt, cô nằm im một chỗ không dám ho he cử động.
Gương mặt lạnh như băng, cứng như thép của cậu, đã cho cô biết rằng, cậu lại giận rồi. Cảnh Y Nhân rụt cổ lại nhìn Lục Minh, cô không hiểu mình đã làm cái gì mà lại chọc phải cậu, nhưng bộ dạng của anh thật sự rất đáng sợ. Hai người mặt đối mặt gần ba phút. Lục Minh mới lạnh lùng mở miệng hỏi: “Cô lau cái gì? Chê tôi bẩn à?” “...” Không phải. Cô chỉ là theo bản năng lau đi thôi, Cảnh Y Nhân thật không biết phải giải thích như nào. “Tôi là chồng cô, chẳng lẽ cô không định làm hết nghĩa vụ vợ chồng sao?” Lục Minh gầm gừ, rồi lại bất thình lình cúi người cắn xương quai xanh trắng nõn của cô, mà anh hạ miệng vừa tàn nhẫn vừa nặng.
“...” Nghĩa vụ vợ chồng?
Cảnh Y Nhân giờ mới hiểu Lục Minh muốn làm gì với cô.
Con người hoảng loạn bất chợt co rụt lại, tim như chìm xuống. Bất chấp đau đớn, tê buốt, đôi tay nhỏ vung loạn, thân thể nhỏ bé mạnh mẽ giãy giụa, dùng toàn sức lực để đẩy Lục Minh ra.
Đối với loại chuyện này, xưa nay Cảnh Y Nhân không biết phải làm sao, nhưng với tâm trí 14 tuổi, cô hiểu điều này chính là ở đêm động phòng hoa chúc sau khi thành hôn mới có thể làm.
Đây không phải là chuyện cô nên làm.
Tuy rằng trên danh nghĩa cô là vợ của Lục Minh, nhưng cô mới tới đây mấy ngày, trong chớp mắt từ thiếu nữ thành thiếu phụ đã là điều cô khó tiếp nhận, làm sao cô có thể tiếp nhận việc chưa kết hôn đã trải qua động phòng hoa chúc được?
Hơn nữa, quan hệ của cô đối với vị cậu này, ngoại trừ là vợ chồng trên danh nghĩa ra thì hai người không là gì cả.