Nói như thể Cảnh Y Nhân là đồ quê mùa làm sao biết giám định đồ cổ là thật hay giả? Đúng là chuyện hài hước mà.
Cảnh Y Nhân nhìn lướt qua Lục Minh rồi lại nhìn Lý Đồng.
Cô vẫn nghĩ có chỗ nào đó không đúng mà, chỉ bởi vì tên tú ông ở “Quân khu di viện” kia nói cô đầu óc không bình thường nên họ xem cô như đứa ngốc ư? Không chỉ như vậy, hôm nay cô mới biết mình không phải là con vợ cả, mà là con rơi, còn không bằng con vợ lē.
Chẳng trách khi cô tới đây nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái như vậy.
Người phụ nữ đứng trước mặt tên Lý Đồng này dám ở đây lớn lối mà “cậu” cũng mặc kệ, xem ra hai người họ có gì mờ ám rồi.
Muốn đuổi cô để đưa Lý Đồng lên làm vợ cả? Không có cửa đâu, huống chi loại phụ nữ này ngay cả tư cách làm thiếp cũng không có. Cảnh Y Nhân hừ lạnh một tiếng. “...” Kẻ điên, đứa ngốc, con rơi? Cảnh Y Nhân không biết thì ra người ta không ngừng cười nhạo cô bởi vì cô là con rơi, thậm chí còn xem cô là kẻ điên, đứa ngốc mà xem thường.
Vì lẽ đó mà khi vừa tới đây ai cũng nhìn cô như nhìn thấy quỷ. Là công chúa của một nước mà lại bị kẻ khác xem như người điên, mang ra làm trò đùa?
Không biết chủ nhân của thân thể này phải nát tới đâu nữa?
Hôm nay cô phải cho bọn họ biết, biết ai mới là kẻ điên, đứa ngốc.
“Cô có chứng cớ gì mà nói tôi là kẻ điên, đứa ngốc? Tôi xem cô mới là loại phụ nữ lắng lơ còn hoang tưởng, nói hươu nói vượn...” Cảnh Y Nhân mở miệng mắng Lý Đồng.
“...” Phụ nữ lẳng lơ? Cảnh Y Nhân dám nói Lý Đồng cô như vậy? Cô còn chưa kết hôn, ngay cả bạn trai còn không có mà dám mắng cô lẳng lơ. Lý Đồng tức muốn nổ phổi, nhưng vẫn phải giữ hình tượng tao nhã cao quý, đặc biệt là ở trước mặt Lục Minh.
Mặc dù cô tức điên, muốn chửi Cảnh Y Nhân là đứa thấp hèn nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nén giận.
“Viện trưởng của bệnh viện Quân khu tự mình chuẩn đoán còn không đúng hả?” Lý Đồng bật cười. “Chỉ cần là đồ vật do con người làm được thì đều có khả năng làm giả. Ai biết có phải cô hãm hại tôi khiến viện trưởng làm ra tờ giấy đó hay không chứ.” “...” Nghe vậy, có người gật đầu đồng ý. Đúng là đồ vật nào mà con người làm được thì đều có thể làm giả. “Cô...” Xưa nay Lý Đồng không biết miệng lưỡi Cảnh Y Nhân lại sắc bén như vậy, không còn là đứa nhà quê ngu dốt mà cô biết. Đột nhiên như biến thành người khác vậy. Cảnh Y Nhân lại tiếp tục nói: “Thực ra, cô nói tôi là kẻ ngu, nhưng tôi lại thấy cô mới là đồ ngớ ngẩn đó, không bằng thử đấu trí xem là biết ngay. Đến lúc đó để mọi người nhìn xem ai mới là kẻ ngu.” Lý Đồng bực mình: “Tại sao tôi phải so xem ai thông minh hơn với một người bị bệnh thần kinh?”
“Cô không dám hả?”
Phương Trân Tích đứng bên cạnh tức giận nói xen vào: “So thì so. Chị Lý Đồng cứ đấu với cô ta, chả lẽ còn phải sợ một kẻ ngu mắc bệnh thần kinh hay sao.”
Cảnh Y Nhân nhìn lướt qua cô gái mặc áo đỏ khi nãy va vào cô.
Lý Đồng tức muốn nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng liếc nhìn Phương Trân Tích.
Đúng là đồng đội ngũ như heo, ai mượn cô ta nhiều chuyện. Cứ xem như cô thắng thì thắng một kẻ ngu có gì là vinh quang. Mà lỡ thua thì mất hết thể diện rồi. Phương Trân Tích lại tiếp tục nói: “Cô muốn so như nào?“.
“Chúng ta mỗi người sẽ hỏi đối phương ba câu hỏi về các vấn đề bình thường, người ta chẳng vẫn nói những người ngốc hoặc ngớ ngẩn đều không biết về những vấn đề bình thường hay sao, người nào trả lời sai đương nhiên sẽ là người ngốc. Tôi nhường cô đó, cô hỏi trước đi.”
Lý Đồng tức giận tới độ hận không thể phun máu, cô ta nhường cô? Thật sự coi cô là kẻ ngu mà đùa giỡn sao?