2��Anh biết ngay là vợ nhớ anh mà.”
“Gặp được thằng con trai khác là không biết đến anh trai nữa à?” Đại Đâu Đâu ghét bỏ liếc nhìn hai đứa bé
“...” Cảnh Y Nhân im lặng nhìn sang con trai, muốn hỏi con có nhất thiết phải như ông cụ non thế không.
Cảnh Y Nhân sợ Cầu Cầu làm ngã Tiểu Đâu Đâu, vội vàng tách hai đứa ra.
“Cầu Cầu, con ở lại đây chơi với hai em nhé
Mẹ Cảnh xuống dưới nhà tìm cha con.”
“Vâng ạ, mẹ cứ đi đi.” Cầu Cẩu vừa nhìn thấy Tiểu Đâu Đâu là không rời mắt khỏi gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, mái tóc xoăn xoăn buộc lên của cô bé được
Đợi Cảnh Y Nhân đi rồi, Cầu Cầu kéo tay Tiểu2Đâu Đâu hỏi: “Đâu Đâu, em thật sự nhớ rõ anh sao?” “...” Tiểu Đâu Đâu tròn mắt ngơ ngác nhìn Cẩu Cẩu, lắc đầu
“Anh là anh Cẩu Cẩu của em, ông xã tương lai của em, biết chưa?”
“Ông xã?” Tiểu Đâu Đâu chớp mắt, càng ngơ ngác hơn.
“Đúng vậy
Chờ đến khi em lớn rồi thì anh sẽ cưới em làm vợ.”
“Vợ à?”
“Vợ chính là bà xã ấy.”
“Bà xã ạ?” Bất kể Cầu Cầu nói cái gì, vẻ mặt của Tiểu Đâu Đâu vẫn có vẻ khó hiểu
“Tức là giống ba ba với ma ma ấy, em muốn cái người xa lạ này thơm em như cha thơm mẹ sao? Anh ta còn có thể bắt nạt em đến mức khóc thét lên ý chứ.”
Đại Đâu Đâu vừa gập xong8quần áo ở bên giường thì đột nhiên xen miệng vào nói
“..” Nghe vậy, Tiểu Đâu Đâu sợ hãi lui ra sau mấy bước, giữ khoảng cách với Cầu Cầu
“...” Cầu Cầu khẩn trương đến mức cứng người lại, vội vàng lắc đầu: “Anh sẽ không bắt nạt em đâu, anh có thứ gì tốt là anh sẽ cho em tất.”
“Anh có thứ gì tốt?”
dưới tầng, Cảnh Y Nhân tiễn Hắc Long về, đồng ý với Hắc Long rằng sẽ để Cầu Cầu ở lại nhà họ một tháng
Lúc Cảnh Y Nhân nhìn đồng hồ đã là bảy giờ, cô không kịp ăn cơm nữa
Trước hết, cô phải chạy tới bệnh viện kiểm tra, bằng không muộn quá thì người ta tan làm mất
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân liền cầm9túi xách trên ghế sofa lên, nhưng còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng khóc hu hu từ trên tầng truyền xuống
Cảnh Y Nhân cả kinh, theo bản năng quay đầu lại thì thấy Tiểu Đâu Đâu bám vào đồ trang trí treo trên thành lan can, đôi chân mập mạp chậm rãi xuống tầng, vừa đi vừa khóc
Cảnh Y Nhận đặt túi xách xuống, vội vàng bước lên ôm lấy Tiểu Đầu Đầu mà hỏi
“Con làm sao vậy Tiểu Đâu? Sao không chơi với các anh mà lại một mình chạy xuống đây thế?” Tiểu Đầu Đầu rưng rưng nước mắt, ấm ức nhìn mẹ
“Con không có “vòi voi”, anh và anh Cẩu Cẩu đều có, mà con lại không có.” “Phụt!” Nghe thấy con gái2nói vậy, Cảnh Y Nhân chỉ muốn hộc máu.