Sau buổi trà sữa hôm đó, có thể nói hai cô bạn và Hàn Trì đã thân với nhau hơn.Thường thường rủ nhau uống trà sữa, ăn vặt các loại.Khi cảm giác được đã thân thiết hơn,một lần cùng nhau đi ăn vặt,Hạ Ninh đã thử hỏi ra thắc mắc của mình bấy lâu nay.
-Hàn Trì,chân của cậu là bẩm sinh hay do tai nạn?-Hạ Ninh thấp thỏm hỏi,sợ chạm lại vào nổi đau của cậu.
Đến Lãnh Nguyệt cũng huýt nhẹ cánh tay cô.Không nghĩ người như Hạ Ninh cũng có lúc tò mò như vậy.Cô đâu biết thật ra,Hạ Ninh chỉ muốn biết rõ để có thể thử xem liệu mình có thể giúp Hàn Trì đứng lên lần nữa không.Sau một thời gian tiếp xúc cô biết Hàn Trì là một người bạn tốt,và đương nhiên cô cũng muốn Hàn Trì sẽ vui vẻ hơn.Tuy rằng,cậu ấy không biểu hiện ra ngoài, nhưng liệu có ai sẽ vui nổi khi đang là một người đi đứng bình thường bỗng nhiên một ngày không thể đứng lên bằng hai chân được nữa, suốt đời chỉ có thể ngồi trên xe lăng.Vì vậy,cô đã suy nghĩ và đưa ra quyết định, chỉ cần không phải tàn tật do bẩm sinh,cô sẽ cố gắng chữa cho Hàn Trì đứng lên lần nữa.
Hàn Trì giật mình trước câu hỏi của Hạ Ninh, bởi vì cậu không nghĩ rằng cô sẽ hỏi mình như thế.Nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời, bởi vì cậu biết cô chỉ quan tâm cậu chứ không có ý gì khác.- Nữa năm trước mình bị tai nạn giao thông,vì vậy…cậu ngập ngừng cười khổ.
-Bác sĩ nói là cậu vĩnh viễn không đứng lên được hay sao?không còn cách nào chữa khỏi à-Hạ Ninh nghiêm túc hỏi.
-Bác sĩ nói phần trăm chữa khỏi là rất thấp.Bởi vì sau tai nạn tất cả các bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất điều được bà mẹ mình mời đến hội chuẩn chữa cho mình, nhưng chân mình hơn một tháng điều trị cũng không có cảm giác gì.Sau đó thậm chí Ba Mẹ mình cũng đưa mình sang nước ngoài điều trị hơn hai tháng, nhưng cũng không có chuyển biến tốt hơn -Dường như nhắc lại những việc này Hàn Trì đã không còn cảm thấy khó chịu như lúc trước nữa,hay bởi vì người hỏi là cô nên cậu không cảm thấy phản cảm hay khó chịu không muốn trả lời.Cậu càng muốn cho cô biết hết sự thật, để cô làm bạn với cậu vì tình cảm bạn bè thật sự chứ cậu không muốn cô làm bạn với mình chỉ vì thương hại.
-Không có mời thử bác sĩ đông y sao,châm cứu gì đó?-Hạ Ninh nghe Hàn Trì nói không khỏi cau mày, nhưng vẫn chưa bỏ ý định.
-Bà Ngoại mình cũng đã mời Bác sĩ đông y, nhưng…..cậu thấy đó, tất cả với mình điều vô dụng-Hàn Trì cười khổ.
-Mình có nghiên cứu một chút về đông y,cậu có thể cho mình thử xem mạch cho cậu không?-Hạ Ninh đánh liều đề nghị.
-Bà đã chuẩn bị làm bác sĩ đông y thật đó hả,hôm đó mình tưởng bà nói đùa chứ-Lãnh Nguyệt nghe Hạ Ninh nói cũng không nhịn được ngạc nhiên
-Tui không đùa.-Hạ Ninh nhìn Lãnh Nguyệt,rồi quay trở lại ánh mắt chân thành,hồi hợp hỏi Hàn Trì- có thể chứ?
Hàn Trì nghe cô nói muốn bắt mạch cho mình thì ngạc nhiên,lại không nghĩ cô còn biết cái này,cậu không biết tại sao mình lại không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô được.Hàn Trì đưa cổ tay về phía Hạ Ninh, mỉm cười trêu : -Vậy phải nhờ cậu rồi Bác sĩ Hạ.
Lãnh Nguyệt ngồi kế bên không khỏi giật giật khoé miệng,cô cũng không ngờ Hàn Trì cũng biết nói đùa.Mà cũng ngạc nhiên khi trong trường hợp này cậu ấy vẫn có lòng trêu Ninh Ninh.Trong này rõ là có mờ ám… Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn hai người.
Hạ Ninh cũng bất ngờ trước phản ứng của Hàn Trì-Mình chỉ muốn thử một chút xem mình có thể hiểu được gì không,sao một thời gian mình xem sách…-Hạ Ninh ngượng ngùng.
-Không sao, mình có thể làm chuột bạch cho cậu.-Hàn Trì lại cười trêu.
Hạ Ninh ngượng ngùng không biết nói gì,trong lòng lại không khỏi thở dài,một thần y như cô cũng có ngày bị người khác nghi ngờ y thuật của mình.Đặt tay lên cổ tay Hàn Trì,Hạ Ninh không khỏi cau mày, nhưng cũng nhẹ thở ra trong lòng,mạch tượng cho thấy chân cậu ấy đúng là bị rất nặng,đối với người chữa trị khác có thể nói đôi chân này của cậu như lời cậu nói,hoàn toàn không có thể đứng lên được nữa, nhưng với cô thì khác,nó chỉ khiến thời gian chữa sẽ lâu hơn một chút thôi, chứ cô hoàn toàn có thể chữa được.Buông tay cậu ra,Hạ Ninh một lần nữa bối rối,không biết phải mở miệng thế nào, cũng đâu thể nói thẳng” mình có thể chữa khỏi cho cậu” như vậy ai tin cô chứ,một học sinh 12 lại nói có thể chữa được,trong khi tất cả các bác sĩ tài giỏi trong và ngoài nước điều lắc đầu.Cô suy nghĩ quyết định thử dò hỏi..
-Nếu cậu đã muốn làm chuột bạch cho mình,vậy cậu có thể để mình thử điều trị cho cậu không?
Hàn Trì cảm giác được thân thể mình thoáng rung lên,khi bàn tay nhỏ mềm mại của cô ấy chạm vào tay cổ tay mình,sau đó tai cậu đã càng ngày càng đỏ.Nghe cô hỏi cậu hoàn hồn..
-Hả?ờ được.-Hàn Trì biết cảm giác của mình đối với cô là gì,nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này,dù sao chân cậu cũng không thay đổi gì,cho cô thử điều trị cũng không sao.
Hạ Ninh nghe được sự đồng ý bất giác thở phào,coi như bước đầu tiên thuyết phục cậu ấy cho mình chữa trị đã thành công.Mà cô cũng cảm thấy ngạc nhiên khi Hàn Trì lại có thể đồng ý như vậy, chắc là do không còn trông mong gì nữa nên cậu ấy mới có thể thản nhiên như vậy.Thở dài trong lòng, cảm giác người khác không tin tưởng vào y thuật của mình chẳng dễ chịu chút nào.Hạ Ninh lôi ra quyển vở và cây bút bắt đầu ghi đơn thuốc,sau đó đưa cho Hàn Trì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!