-Nhưng tôi….tôi…không thích anh.-Hạ Ninh nhỏ giọng.
-Nhưng tôi thích em.-Lục Cảnh Phong nhìn cô nhắc lại.
Hạ Ninh thật sự không biết nói tiếp với ánh như thế nào nữa.Cô đau đầu thật sự.
-Em không muốn làm bạn gái tôi?.-Thấy Hạ Ninh cúi đầu kéo kéo góc áo mình Lục Cảnh Phong lên tiếng hỏi thêm.
Nghe anh hỏi Hạ Ninh khổ sở lên tiếng:
-Ừ.
-Được, vậy tôi không cần em làm bạn gái tôi nửa..-Lục Cảnh Phong gật đầu.
Hạ Ninh ngẩng phắt đầu lên ngạc nhiên nhìn anh,cô không thể ngờ anh có thể dễ dàng chấp nhận như vậy, nhưng câu kế tiếp của anh đã làm dập tắt ý nghĩ tốt đẹp của cô vừa mới dành cho anh.
-Tôi làm bạn trai của em là được.
Thấy cô mở to mắt ngỡ ngàng nhìn mình,Lục Cảnh Phong mỉm cười,cô gái nhỏ của anh thật đáng yêu.Cho dù bây giờ cô không thích anh,không muốn làm bạn gái anh thì có sao, nếu anh đã khẳng định cô sẽ là của anh thì trừ khi anh chết đi, thì mới từ bỏ ý định có được cô thôi,còn không thì anh sẽ dùng tất cả các cách để khiến cô phải thích anh, chấp nhận anh.Mà anh biết ngày đó sẽ không xa đâu,anh có thể khẳng định cô cũng có cảm giác với anh, chỉ là cảm giác chưa đủ lớn để cô có thể đoán nhận anh, được rồi anh sẽ cố gắng làm cho cảm giác đó nhanh chóng lớn lên, lấp đầy trái tim cô.
-Tôi về đây,em vào nhà đi.-Anh cưng chiều xoa đầu cô.
Lấy lại tinh thần,Hạ Ninh thấy anh xoa đầu mình xong thì quay lưng đi,cô sực nhớ còn đóng đồ trong phòng,nên lập tức gọi anh lại.
-Anh Lục,đóng đồ kia là sao.
Lục Cảnh Phong nghe cô gọi quay lưng lại nói với vẻ thản nhiên:
-Tặng quà cho bạn gái của tôi còn cần lý do?
-Nhưng tôi không phải bạn gái anh.-Hạ Ninh khó xử nhắc lại lần nữa.
-Bây giờ không phải,tương lai sẽ…bây giờ tặng,hay sau này tặng cũng như nhau thôi.
-Nhưng mà tại sao lại nhiều như vậy,dù tôi có nhận cũng không mặc và sử dụng hết được.
-Tôi thấy bao nhiêu đó còn chưa đủ nhưng quần áo trong trung tâm quá bình thường,sau này tôi sẽ kêu nhà thiết kế tiếng tăm một chút thiết kế riêng cho em.
Nghe anh nói mà khoé miệng Hạ Ninh giật giật,đóng đồ của anh để trật cả phòng khách nhỏ nhà cô mà anh cho nhiêu đó còn chưa đủ,lúc nãy cô cũng có tò mò nhìn thử vài cái váy áo,đôi giày, túi xách trên đó còn biển giá chưa tháo xuống,cô nhìn thấy cái rẻ nhất cũng là 200 đô rồi,còn có cái túi xách nhỏ xíu kia đã 1 ngàn đô..vậy mà anh cho là quá bình thường sao.Cô thầm đổ mồ hôi với suy nghĩ của anh.
-Nhưng tôi….-cô còn chưa kịp từ chối không nhận thì anh đã mở lời khiến cô phải nuốt lại lời mình muốn nói.
-Nếu em không thích có thể vứt bỏ,dù sao em trả lại cho tôi,tôi cũng không thể sử dụng được.-Lục Cảnh Phong bá đạo tuyên bố.
Hạ Ninh nghe câu tuyên bố bá đạo của anh thì trợn tròn mắt nhưng vẫn cố gắng mở miệng yếu ớt lên tiếng:
-Anh không sử dụng được nhưng có thể tặng lại cho người con gái khác bên cạnh anh mà.
-Ngoài em ra,bên cạnh tôi không tồn tại người phụ nữ nào,à mà có…
Hạ Ninh nghe vậy sáng mắt lên.
-Bà nội tôi tính không? Nhưng khiến em thất vọng rồi,bà nội tôi không mặc vừa quần áo và giày dép size này,túi xách cũng không hợp.
Hạ Ninh thất vọng cụp mắt.
-Nên em cứ nhận đi, nếu không sử dụng em có thể tặng cho người khác.-Thấy cô khó xử,anh tạo cho cô lý do để nhận.
-Có thể sao.-Hạ Ninh ngạc nhiên nhìn anh.
-Có thể,đồ tôi tặng em,đã thuộc về quyền sở hữu của em,em muốn làm gì cũng được.
Thấy mình cứ từ chối mãi cũng chẳng xong,nên cô đành thở dài nhận lấy.
-Vậy cảm ơn anh,tôi vào nhà đây.tạm biệt.
-Ừ,mau vào đi.
Hạ Ninh ôm bó hoa vào nhà nhìn thấy đóng đồ trên đất lại thở dài lần hai.
-Ai tặng hoa cho con thế?.-Dì Bạch thấy Hạ Ninh ôm bó hoa Thạch Thảo thì ngạc nhiên.
Hạ Ninh cũng không muốn dấu dì Bạch nên nói thẳng là của Lục Cảnh Phong tặng.
-Cậu Lục vừa tặng cho con một đóng đồ giờ lại thêm hoa nữa…không phải cậu ấy thích con chứ.-Dì Bạch tò mò.
-Con không biết.-Hạ Ninh đỏ mặt nói dối,cô làm sao có thể nói mình vừa được anh tỏ tình chứ, mặt cô chưa đủ dày như vậy.
-Sao con lại đỏ mặt rồi,cậu Lục đã nói gì với con rồi sao?.-Thấy cô đỏ mặt dì Bạch cố tình hỏi.
-Không…không có.
-Thật sao?Không phải là cậu ấy tỏ tình nói thích con đó chứ?.
-Sao dì biết được.-Hạ Ninh ngạc nhiên.
-A dì đoán đúng rồi sao.-Dì Bạch chỉ nghĩ trêu chọc cô một chút, nhưng không ngờ mình lại nói đúng.