\-Em vào đi.
\-Cảm ơn anh đã đưa tôi về.Anh lái xe cẩn thận nhé.
\-Ninh Ninh,ai thế?không giới thiệu một chút à.-Sầm Tịnh từ xa chạy đến bên cạnh Hạ Ninh,vui vẻ hỏi cô.
\-Tiểu Tịnh,đây là Anh Lục,là….hàng xóm cũ của mình.anh ấy tiện đường nên cho mình có gian về.-Hạ Ninh khó khăn giới thiệu, bởi vì cô cũng không biết giới thiệu Lục Cảnh Phong với Sầm Tịnh như thế nào cho ổn.
\-Chào anh,em là bạn cùng phòng với Ninh Ninh.em tên Sầm Tịnh.
Lục Cảnh Phong chỉ gật đầu rồi phóng xe vụt đi.
Hạ Ninh nhìn Sầm Tịnh ánh mắt khó xử,cô không ngờ Lục Cảnh Phong lại chẳng thèm cho bạn cô chút mặt mũi nào.Cô thở dài đúng là ông lớn khó hầu.
Sầm Tịnh mỉm cười.
\-Trai đẹp lúc nào cũng lạnh lùng khó gần Ninh Ninh nhỉ.
Hai người quay lưng đi vào ký túc xá, vừa đi Sầm Tịnh lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn,rồi cười lạnh lùng cất điện thoại vào.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_…….\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Tổng Giám Đốc,7 giờ có hẹn ăn tối với chủ tịch tập đoàn Hồng Kiệt.Phó Tổng trước khi đi công tác đã dặn đi dặn lại là anh nhất định phải đi,còn nữa Giám Đốc Lâm đã đến đó trước chuẩn bị rồi anh chỉ cần đến đúng giờ là được.-Trợ lý Lý ở một bên báo cáo.
\-Được rồi,tôi biết rồi.Mau chuẩn bị xe đi,tôi sẽ lập tức đi đến đó.
\_\_\_\_\_\_\_…….\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Chị Hạ Ninh,tối nay 7 giờ chị có thể đi ăn tối với em không?lần trước ba em nói là mời chị ăn cơm mà mãi vẫn chưa mời chị đấy.Hôm nay em đã lôi bố già đi được rồi nè.
\-Nếu ba em không có thời gian thì để sao cũng được mà,cho dù không mời chị ăn cơm cũng được cũng đâu có gì,em không cần phải quan trọng như thế đâu.-Hạ Ninh mỉm cười trả lời vào điện thoại.
\-Sao không quan trọng,đàn ông thì phải nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói ra sao có thể nuốt lời,huống chi lại nói với một cô gái xinh đẹp thì càng phải uy tín mới được, hơn nữa ba em là ai chứ, đường đường là thiếu tướng đại danh đỉnh đỉnh lại nói không giữ lời,cấp dưới nào còn phục chứ,em nói đúng không.?
Hạ Ninh nghe Mèo con nói mà chỉ biết câm nín, tự hỏi cậu nhóc này có phải thật sự năm tuổi không đây.
\-Được rồi,chị biết rồi,vậy chị sẽ đến đúng giờ.Lát nữa em nhắn cho chị địa chỉ đi nhé.
\-Ok chị Hạ Ninh xinh đẹp.vậy em phải đi hối thúc ba em đây.tối gặp lại chị nhé.tạm biệt chị.
\-Tạm biệt em.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_...\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Tổng Giám Đốc,cậu không sao chứ?.-Lâm Khải quan tâm hỏi.
\-Không sao,anh vào tiếp đãi chủ tịch Hồng Kiệt đi,tôi về trước đây.
\-Được cậu đi cẩn thận.-Lâm Khải mỉm cười gian xảo.Lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Lục Cảnh Phong thấy hơi khó chịu nên về trước, vừa đi đến gần thang máy anh không hiểu tại sao trong người càng khô nóng khó chịu,ánh mắt đỏ ngầu,dường như sắp không khống chế nổi mình.Anh khó khăn lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho trợ lý Lý thì tay đột nhiên rung lên đánh rơi cả điện thoại,khom người định nhặt lên thì đã có người khom người nhặt lên trước anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
\-Anh Lục ,anh sao thế?.-Hạ Ninh ngạc nhiên khi thấy Lục Cảnh Phong ở đây,lại càng bất ngờ khi dường như anh đang không được ổn.
Lục Cảnh Phong lập tức "yểu xìu" ngã vào người cô.
\-Nè..nè..anh không sao chứ.Anh có cần tôi gọi cho trợ lý Lý đến đón anh không.?.-Hạ Ninh khó khăn đỡ lấy Lục Cảnh Phong.
Hạ Ninh đỡ lấy Lục Cảnh Phong rồi cố gắng ấn nút gọi cho trợ lý Lý.
\-Trợ lý Lý,Lục Tổng của anh hình như không khỏe,anh có thể đến đón anh ta về không?.
\-Ừ đúng rồi,không được tôi còn có hẹn,ừ…. nhưng mà….anh thật sự không đến được sao.Thôi được rồi.Anh lo cho mẹ anh đi.-Hạ Ninh cúp máy xong thì nhìn người đàn ông thở dài.
\-Nếu em có việc thì không cần quan tâm đến tôi.-Lục Cảnh Phong khàn giọng lên tiếng.Nói thì nói nhưng anh vẫn dựa sát đầu vào Hạ Ninh, cả người đều dồn sức về phía cô.
\-Được rồi,dù sao cũng chỉ là ăn cơm,hẹn lại lần khác vậy.Tôi đỡ anh ra đón xe,tôi đưa anh về.
Cùng lúc đó điện thoại Hạ Ninh reo lên.Hạ Ninh lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là mèo con gọi.
\-Alo mèo con.
\-Chị xin lỗi hai cha con nhé,chị có việc đột xuất không thể ăn cơm với hai người được rồi,chị xin lỗi nhé,lần sau chị sẽ đền bù lại cho em nhé.Được,chị hứa,tạm biệt em.
Lục Cảnh Phong nghe cô nói chuyện điện thoại mà nhíu mày,ai lại còn hứa với hẹn.
\-Nè anh không sao chứ,anh đi còn được không đó.Hay để tay tôi xem mạch cho anh,thử xem có phải lại đau dạ dày không?.
Hạ Ninh đưa tay cầm lấy cổ tay Lục Cảnh Phong,sao khi xem mạch xong thì cô đờ người ra nhìn anh.Anh vậy mà lại….trúng xuân dược sao.Hạ Ninh ho nhẹ.
\-Anh trúng….. trúng xuân dược rồi thì phải.
Lục Cảnh Phong nhướng mày khi nghe cô nói,anh cũng đã nghi ngờ từ lúc cảm thấy khô nóng khó chịu,lúc nhìn thấy cô cảm giác ấy càng dữ dội hơn thì anh đã có thể chắc chắn mình bị hạ thuốc.Nếu không có cô thì anh có thể tự nghĩ cách giải quyết, nhưng giờ cô đã ở đây thì tại sao…..anh mỉm cười gian xảo trong lòng.
Mà ở một góc khuất hai người không nhìn thấy,có một cô gái ánh mắt tâm tối đang nhìn chằm chằm hai người.