Nam Mẫn mở loa ngoài, bên kia có Tưởng Phàm cùng người phụ trách công việc của Dụ Thị, bên này có Dụ Lâm Hải với cô, hai bên mở cuộc họp online, xác định được một số chi tiết cần thiết.
Nói chuyện điện thoại xong, chẳng biết từ lúc nào mặt trời đã ngả về tây, ráng chiều đỏ như máu.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Nam Mẫn sờ chiếc điện thoại nóng bỏng tay, cuối cùng cũng cảm nhận được sự mệt mỏi, ngáp một cái, lặng lẽ trợn tròn mắt.
“Mệt rồi hả? Ngủ một giấc đi”.
Dụ Lâm Hải nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô, cảm thấy rất đau lòng.
Nam Mẫn lắc đầu: “Không ngủ đâu, sắp đến giờ rồi, tôi phải đi rồi”.
Trước đó đã nói rõ, cô chỉ ở đây với anh vào ban ngày, tối sẽ có hộ lý đến để trông chừng anh.
“Ăn cơm tối xong rồi hẵng đi”.
Dụ Lâm Hải không nỡ để cô đi, cố gắng giữ lại.
Nam Mẫn không đồng ý với anh, cô gọi điện thoại, lại nghe anh hỏi: “Bác sĩ Nam, tôi có thể xuất viện trước ngày thất tịch không?”
Bình thường mọi người hay gọi cô là “bác sĩ Grace”, rất ít người gọi cô là “bác sĩ Nam”, khi nghe tới đó thì Nam Mẫn hơi giật mình.
Cô cầm điện thoại, kịp thời phản ứng lại, khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Không được”.
“Thế thì tôi có thể xin nghỉ một ngày được không?”
Dụ Lâm Hải vội vàng giơ một đầu ngón tay: “Một ngày là được rồi. Trước đó tôi có nói rồi, tôi muốn đón lễ thất tịch năm nay cùng với em”.
Nam Mẫn cong môi, miệng thì cười nhưng trong lòng thì không: “Tôi cũng đã nói rồi, anh mơ đi”.
Dụ Lâm Hải: “…”
“Ngoan ngoãn ở lại trong bệnh viện đi”.
Bác sĩ Nam hết sức vô tình, sau khi để lại những lời đó, không biết là do xoay người quá nhanh hay thế nào đó mà đầu cô cảm thấy choáng váng, cơ thể chợt lảo đảo.
“Cẩn thận!”, Dụ Lâm Hải kinh ngạc, đỡ lấy cô theo bản năng.
Nam Mẫn không thể điều khiển được cơ thể, được anh đỡ lấy nên cả nửa người đều nghiêng qua, nằm trên người anh.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Dụ Phượng Kiều đẩy xe lăn vào thì thấy được cảnh tượng đó.
“…”
Mọi người nhìn thấy nhau, tất cả đều sửng sốt nghệt mặt ra.
Dì Vệ vẫn là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng kéo xe lăn ra sau, đóng cửa phòng bệnh lại.
“Dì với mẹ con chưa thấy gì nha, hai đứa cứ tiếp tục…”
Nam Mẫn ngẩn người, vội vàng ngồi dậy khỏi người Dụ Lâm Hải.
Trong lòng đầy xấu hổ.
Đúng là hiện trường xả súng chết người mà.
Đầu vẫn còn hơi choáng, mặt mũi cô cũng trắng bệch, Nam Mẫn xoa trán, chậm rãi tỉnh táo lại.
Dụ Lâm Hải nhìn sắc mặt Nam Mẫn, ánh mắt có vẻ thân thiết: “Sao thế? Lại bị tụt đường huyết rồi hả?”
Nghe vậy, Nam Mẫn bỏ tay xuống, khó hiểu nhìn Dụ Lâm Hải.
“Anh biết tôi bị tụt đường huyết ư?
Đúng là cô có bệnh tụt đường huyết, nhưng bình thường cô khá cẩn thận nên cũng ít khi tái phát, thi thoảng mệt mỏi quá cô mới thấy choáng váng, ngất ngây, sau đó nhanh chóng bổ sung chút đường là được.
Theo những gì cô nhớ, thì cô chưa từng tái phát bệnh trước mặt Dụ Lâm Hải, sao anh lại biết được.
Dụ Lâm Hải nói: “Mẹ nói cho tôi biết”.
Nam Mẫn đã hiểu được, theo cô nhớ thì khoảng thời gian ba năm cô chăm sóc Dụ Lâm Hải đã khá mệt mỏi, nên bị tụt đường huyết một lần, suýt chút nữa ngất xỉu, đã bị Dụ Phượng Kiều bắt gặp.
Thành thật mà nói, nếu không có người nhà họ Dụ quan tâm săn sóc khiến cô được an ủi phần nào, thì chưa chắc cô đã có thể kéo dài tình trạng đó suốt ba năm.
Dụ Lâm Hải mở ngăn kéo, tìm được kẹo sữa và kẹo đường Dụ Trạch Vũ mang theo khi tới thăm anh, đó là mấy thứ còn lại sau khi thằng nhóc đó dỗ bạn gái.
Thăm bệnh mà đi tay không thì không tốt, bèn mang tới, nói là để anh ôn lại tuổi thơ.
“Ăn viên kẹo đi”, Dụ Lâm Hải cầm một nắm kẹo thả vào tay Nam Mẫn.
Nam Mẫn không ngờ trong phòng bệnh lại có kẹo đường hình thỏ trắng thế này, sau khi biết nó là do Dụ Trạch Vũ mang đến thì thấy chẳng có gì lạ, bóc một viên bỏ vào miệng.
Bổ sung đường đúng lúc, sắc mặt Nam Mẫn đã khá hơn rất nhiều, trả đống kẹo lại: “Cảm ơn”.
“Cầm đi trên đường ăn”.
“Không lấy đâu, ngọt quá”.
Nam Mẫn nhét đống kẹo còn lại vào tay Dụ Lâm Hải rồi rời khỏi phòng bệnh.
Dụ Lâm Hải nhìn theo bóng lưng Nam Mẫn rời đi, cúi xuống nhìn mấy viên kẹo trong tay mình, mặc định là cô tặng cho anh, tay lặng lẽ siết chặt.
*
Dụ Phượng Kiều và dì Vệ vẫn còn chờ bên ngoài.