Hà Chiếu vội vàng bổ sung: “Đương nhiên tôi không phải ám chỉ anh hẹp hòi. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì tổng giám đốc Nam trả tiền thưởng hậu hĩnh cho trợ lý mà nhảy sang chỗ cô ấy đâu”.
Anh ta vội vàng bày tỏ trung thành.
Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc nhìn anh ta: “Anh đi thì người ta cần anh sao?”
Hà Chiếu: “…”
Chết tâm.
Anh ta cũng đâu kém cỏi như vậy chứ?
“Thu tiền xong rồi, quay về trả lại cho cô ấy nguyên vẹn”.
Giọng nói Dụ Lâm Hải hơi trầm xuống: “Nếu cô ấy không nhận, chỉ cần nói rằng giấy trắng mực đen trên hợp đồng đã quy định, tất cả chi tiêu của tiền bối Nam Ông ở thành phố Bắc đều do tập đoàn Dụ Thị phụ trách”.
Hà Chiếu đáp lại một tiếng vâng, cũng biết tổng giám đốc Dụ sẽ không nhận khoản tiền này, tiền này mà đưa thì quá khách sáo.
“Còn bảo mẫu kia…”
Dụ Lâm Hải có chút nghi ngờ: “Lai lịch thế nào? Sao ở lại?”
Từ đầu đến cuối anh đưa qua hai ba người, tất cả đều là người được tuyển chọn kỹ càng trong thị trường nhân tài, lão viện trưởng Văn và ông cụ Nam thế nào cũng không chịu nhận, còn đùng đùng bỏ đi.
Sao Nam Mẫn vừa đưa đến, họ liền nhận?
Chuyện này còn mang theo tiêu chuẩn kép gì đây?
Hà Chiếu nói: “Nghe nói cô gái nhỏ đó biết ca hát diễn kịch, hơn nữa còn là đệ tử của sư phụ Trình Hạo Quân, một đại sư về kinh kịch. Cô ta vừa cất giọng đã được ở lại”.
“Sư phụ Trình Hiểu Quân…”
Dụ Lâm Hải lẩm bẩm cái tên này, có chút ấn tượng.
Có một năm sư phụ Trình đến thành phố Bắc diễn, anh còn đi theo ông nội nghe kịch, biết được hồi còn trẻ bọn họ có quen biết, là giao tình cũ.
Chỉ là sau này nghe nói giọng của sư phụ Trình không được tốt lắm nên đã về quê dưỡng bệnh, sau đó không còn nghe thấy tin tức gì nữa.
“Vẫn là Mẫn có chiêu”.
Dụ Lâm Hải cảm thán một câu, về mặt đối nhân xử thế, anh vẫn có rất nhiều chỗ cần phải học hỏi cô.
Hà Chiếu ở bên cạnh lúng túng nói phải, có chút chột dạ, không có gan nói bảo mẫu kia là Cố Hoành phát hiện ở thị trường nhân tài rồi tuyển về, tránh bị boss chê.
Nhưng sau này thật sự phải có quan hệ tốt với Cố Hoành, thằng nhóc kia trẻ tuổi hơn anh ta, làm việc lại rất linh hoạt.
Người ta không chỉ làm tốt trong công việc, còn tán đổ em gái của cô chủ…
Tình trường cũng tốt đấy.
Trong lòng tên độc thân vạn năm Hà Chiếu hiện lên nỗi buồn lạnh lẽo.
…
Máy bay thuận lợi đáp xuống thành phố Nam.
Vừa xuống máy bay, Nam Mẫn bảo anh hai và anh nhỏ đưa Lạc Ưu và Nam Lâm về, sau đó dẫn theo Cố Hoành và một đám vệ sĩ đi đến trường đua ngựa ở ngoại ô phía bắc.
Lạc Ưu nhìn Nam Mẫn giống như ngựa không ngừng vó theo đuổi cuộc hành trình, cô ấy rất đau lòng: “Mẫn thật khổ mà”.
“Đúng vậy, chị gái gánh vác gia sản lớn như vậy, quả thật không dễ dàng”.
Nam Lâm cũng rất đau lòng.
Nhưng hai anh trai ruột Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư lại mang vẻ mặt nhàn nhạt.
“Các em một người là lính đặc chủng hàng ngày đi trên dây thép lưỡi dao, một người đi làm thêm ngày ngày thức khuya tăng ca, đừng đau lòng thay nhà tư bản”.
Bạch Lộc Dư một giây xuyên tim: “Các em kiếm tiền không nhiều bằng người ta đâu”.
Lạc Ưu và Nam Lâm đột nhiên cảm thấy rất có lý.
Nhà – tư bản – Nam – Mẫn đang cầm máy tính bảng nhìn ảnh chụp hiện trường của trường đua ngựa, chú ý vào mỗi một chi tiết và ghi chép lại.
Cố Hoành ở bên cạnh cô, sau khi nhận điện thoại, anh ta nói với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, tổng giám đốc Dụ xuất viện rồi”.
Ngón tay Nam Mẫn đang trượt trên máy tính bảng hơi ngừng lại, cô nhướn mày.
Mi tâm nhíu lại: “Ai phê chuẩn cho anh ta xuất viện?”
Cố Hoành mím môi sửa, thay đổi chọn lọc từ ngữ: “Nói chính xác là anh ta lén trốn viện, ngồi tàu đến thành phố Nam”.
“…”
Mặt Nam Mẫn lập tức bao phủ sương lạnh: “Anh ta không muốn nhìn thấy mặt trời vào sáng mai sao?”
…
Cảm nhận thấy ý lạnh phả vào mặt, Cố Hoành cũng không tự chủ được liền rùng mình.
Tổng giám đốc Dụ đúng thật có bản lĩnh, lúc nào cũng có thể đụng vào họng súng của tổng giám đốc Nam.
Nam Mẫn im lặng trong chốc lát, lạnh lùng nói: “Phái người đến cửa ra ga tàu, người vừa đến, lập tức áp tải đến bệnh viện”.
Cố Hoành có chút do dự.
“Nếu tổng giám đốc Dụ không muốn, đánh nhau với người của chúng ta thì làm thế nào?”
Mặt mũi Nam Mẫn lạnh lẽo: “Anh ta dám!”
Cố Hoành vội nói: “Không dám không dám…”
Sau đó vội vàng sai người đi làm.
Dụ Lâm Hải có dám hay không anh không biết, nhưng chuyện tệ hại này nếu làm không tốt, vậy thì người ngày mai không được nhìn thấy mặt trời có khả năng sẽ là anh ta.