Giọng Kiều Lãnh nhạt đi: “Honey, lần này tôi trở về quả thật là vì cô”.
Hắn nhẹ nhàng cười: “Nhưng tôi không muốn máu cô, cũng không muốn mạng cô, mà là muốn… cô”.
Nam Mẫn lòng như đánh trống, đập thình thịch điên cuồng, cô ngồi không vững, đan tay vào nhau.
Chuyện bố mẹ khả năng vẫn còn trên đời đã hoàn toàn bá chiếm lỗ tai và đầu cô, khiến cô hoàn toàn không có cách nào quan tâm đến chuyện khác.
“Trước tiên anh nói rõ ràng, ba năm trước bố mẹ tôi bị tai nạn xe, không phải anh xúi giục chú hai và chú ba tôi? Anh không giết bọn họ?!”
Kiều Lãnh như đang giễu cợt, hắn cười: “Ba năm trước tôi còn đang chạy trốn khắp nơi, tham sống sợ chết, tôi không có thời gian rảnh”.
“Vậy…”, cổ họng Nam Mẫn cứng ngắc: “Có phải là người của Tiêu Ân bọn họ làm không?”
Giọng đối phương ngừng một lát, lập tức lạnh lẽo.
“Sweet heart, tôi đang nói chuyện giữa hai chúng ta, không được nói đến chuyện người khác, OK?”
Nam Mẫn vừa tức vừa nôn nóng, trong lòng dâng lên một mầm lửa, cô đập liên tục vào cửa kính xe, giận đến mức trực tiếp văng ra mấy lời thô tục.
“Con mẹ nó tôi đang nói với anh về bố mẹ tôi!!!”
Một tiếng quát chói tai, cửa kính xe vỡ tung, tiếng bể vỡ của thủy tinh khiến lái xe suýt chút nữa không cầm ổn định vô lăng, Cố Hoành kinh hãi trợn trừng mắt.
Đầu dây bên kia nhất thời không còn tiếng nói, cả thế giới dường như yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau truyền tới tiếng tút tút tút ngắt kết nối.
Nam Mẫn gọi lại, nhưng hiện số trống.
“Mẹ kiếp!”
Cô hung hăng ném điện thoại trên ghế, nhưng lại bị thủy tinh cứa tay, máu tươi lập tức trào ra.
“Tổng giám đốc Nam!”
Trong tình huống cấp bách, Cố Hoành không bảo tài xế dừng xe, anh ta lập tức cởi dây an toàn nhảy từ vị trí ghế lái phụ xuống ghế sau, gạt miếng thủy tinh sang một bên, lấy ra hộp thuốc khử độc và băng bó cho Nam Mẫn, tim cũng đập bình bịch, không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt Nam Mẫn.
Anh ta đi theo cô lâu như vậy, cho đến bây giờ chưa nhìn thấy sắc mặt cô khó coi đến thế.
“Tổng giám đốc Nam, có muốn báo cảnh sát hay không?”
Toàn thân Nam Mẫn như đông cứng, ngây ra ngồi im một chỗ, hồi lâu vẫn không hoàn hồn.
Ngay lúc Cố Hoành chuẩn bị gọi 110, Nam Mẫn túm tay anh ta, mở miệng, giọng khàn khàn, khô khốc.
“Không cần gọi, vô dụng thôi. Bây giờ đừng nói đến chứng cứ chưa đủ, không xác định được vị trí của hắn thì dù có chứng cứ đầy đủ, chưa chắc có thể bắt được hắn”.
Mười năm nay, bố lớn và anh cả đã sử dùng cả lực lượng vũ trang nước ngoài, phát động chiến tranh quy mô nhỏ mới tóm được Kiều Lãnh.
Nhưng rốt cuộc vì sao hắn còn sống đến giờ, trong lòng Nam Mẫn vẫn là một ẩn số.
“Đưa điện thoại cho tôi”.
Cố Hoành mò tìm điện thoại Nam Mẫn ném ở ghế, đưa cho Nam Mẫn.
Ngón tay Nam Mẫn cứng ngắc, chậm rãi gọi một dãy số, bên kia trong nháy mắt đã được kết nối.
Cô nghe thấy Lạc Quân Hành nói tiếng anh: “Tạm dừng họp”.
Sau đó giọng anh ta mới truyền tới rõ ràng: “Anh đây”.
“Anh cả”.
Nam Mẫn vừa mở miệng liền nghẹn ngào, nước mắt không khống chế nổi đã rơi xuống.
Lạc Quân Hành nói: “Từ từ nói, không được khóc”.
Nam Mẫn thút thít, giống như trẻ con hỏi anh ta: “Bố mẹ có thể còn sống không?”
Cô vừa đưa ra vấn đề này, tin rằng dù là anh trai nào cũng không ngờ được.
Nhưng anh cả vẫn là anh cả.
Lạc Quân Hành trâm ngâm trong chốc lát, anh ta hỏi cô: “Ai nói với em?”
“Kiều Lãnh”.
Nam Mẫn không hề giấu anh cả.
Lạc Quân Hành lại hỏi: “Nguyên lời hắn nói là gì?”
“Em ghi âm rồi, em gửi anh nghe”.
Nam Mẫn lau nước mắt, gửi ghi âm cho Lạc Quân Hành, bản thân cũng nghe lại một lần.
Đoán chừng anh cả đã nghe xong, cô không kịp chờ đợi liền hỏi: “Có phải vậy không anh? Em không hiểu sai chứ? Hắn nói bố mẹ em chưa chết, đúng không?”
Nam Mẫn bây giờ cảm xúc kích động khác thường, cô cần một người nói cho mình biết, bố mẹ cô vẫn chưa chết.
Nam Ninh Tùng và Lạc Nhân vẫn còn sống!
“Mẫn, tỉnh táo chút”.
Giọng nói Lạc Quân Hành trầm thấp lạnh lẽo, lộ ra mát lạnh giữa mùa hè: “Nguyên lời của hắn là ‘Còn sống hay không tôi không biết, dù sao tôi cũng không hề giết bọn họ’”.
Anh ta ngừng một chút, rồi lại dùng giọng Luân Đôn chính gốc: “Hắn đang dẫn dụ em”.
Trái tim từ thiên đường rơi xuống mặt đất.
Nam Mẫn có một loại cảm giác tuyệt vọng, khó khăn lắm mới nhìn thấy ánh sáng rạng đông, nhưng lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Trong khoảnh khắc, sức lực toàn thân đều bị hút đi.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Nếu như đúng? Ngộ nhỡ đúng thì sao?”