Mặt Nam Mẫn lạnh như băng: “Nếu ba năm trước hai thi thể bị cháy khô trong buồng xe không phải họ, ngộ nhỡ họ vẫn còn trên đời… Anh cả, anh cho em chút hy vọng đi!”
Cô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi, toàn thân cảm giác bất lực, khiến cô gần như không cầm nổi điện thoại.
Khi điện thoại sắp trượt khỏi lòng bàn tay, giọng nói của Lạc Quân Hành lại một lần nữa truyền tới.
Anh ta nói: “Anh lập tức phái người đi điều tra”.
“Điều tra! Phải điều tra!”
Sức lực của Nam Mẫn cuối cùng đã trở lại: “Dù chỉ có một chút hy vọng, chúng ta cũng không thể từ bỏ, đúng chứ?!”
Cô vẫn kích động.
“Đúng”.
Lạc Quân Hành dịu dàng nói, sau đó hỏi cô: “Kiều Lãnh gọi điện cho em, bây giờ em đang ở đâu?”
Nam Mẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đang trên đường về khu vườn Hoa Hồng”.
“Còn bao lâu mới tới?”
Nam Mẫn nhìn phía ngoài cửa sổ: “Khoảng chừng năm phút”.
“Được”.
Lạc Quân Hành nói: “Bắt đầu từ bây giờ, em không cần nói nữa, ổn định cảm xúc một chút”.
“Ừm”.
Nam Mẫn đáp lại, vội vàng nói: “Anh cả, anh đừng cúp máy”.
Lạc Quân Hành: “Ừ, không cúp”.
Anh ta nói xong liền không cúp, nhưng Nam Mẫn lại nhớ ra hình như anh ta vẫn đang trong cuộc họp: “Được rồi, anh mau đi làm việc đi, một mình em bình tĩnh lại là được”.
“Năm phút vẫn được”.
Giọng nói Lạc Quân Hành nhàn nhạt, nhưng khiến người khác có một loại sức mạnh an tâm không nói thành lời: “Anh cả ở bên em”.
Nam Mẫn sụt sịt: “Ừm”.
Nam Mẫn dựa người vào ghế ngồi, cửa sổ vỡ kính, gió đêm mát lạnh thổi vào, khiến tâm trạng cô dần dần bình tĩnh lại.
“Anh cả”, cô nhẹ giọng năn nỉ: “Em muốn nghe anh đánh đàn piano”.
Lạc Quân Hành đồng ý: “Được”.
Một lúc sau, tiếng đàn piano du dương chậm rãi truyền ra từ đầu ra bên kia, lộ ra yên tĩnh và đau buồn.
Từ nhỏ Nam Mẫn ngũ âm không hoàn thiện, là người mù âm nhạc, nhưng cô nhớ bản nhạc piano này tên là The Sound of Silence, là bản nhạc lần đầu tiên anh cả đàn cho cô.
Khi đó, cô còn rất nhỏ, bị anh hai và anh nhỏ liên minh trêu chọc, lại đánh không nổi bọn họ, vô tình rơi xuống hố, làm bẩn váy mới.
Cô oan ức khóc lóc không ngừng, anh nhỏ gần như quỳ xuống, dỗ cũng không được.
Anh cả ôm cô ngồi bên cạnh piano, đánh một bản piano, cô nghe xong liền ngừng khóc.
Không có nỗi buồn nào mà một bản piano của anh cả không giải quyết được?
Lạc Quân Hành đàn một bản khoảng chừng năm phút.
Mãi đến khi Cố Hoành nhẹ giọng báo cáo: “Tổng giám đốc Nam, đến khu vườn Hoa Hồng”.
Tiếng nhạc bên kia mới đột nhiên dừng lại.
Nam Mẫn trợn mắt nhìn Cố Hoành, bất mãn nói với đầu dây bên kia: “Tặng em thêm một phút thì sao, thật nhỏ mọn”.
“Làm người không thể quá tham lam”.
Lạc Quân Hành cười đùa cô, anh ta hỏi: “Bình tĩnh lại rồi?”
Nam Mẫn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Đầu dây bên kia có người dùng tiếng anh giục Lạc Quân Hành vào họp: “Mọi người chờ đã lâu”, giọng Lạc Quân Hành lạnh lẽo uy nghiêm truyền tới…
“Vậy hãy để bọn họ chờ”.
Nam Mẫn cười, thầm nghĩ anh cả thật bá đạo, cô có hơi xấu hổ: “Anh cả, em không sao, anh mau làm việc đi”.
Cố Hoành mở cửa, Nam Mẫn xuống xe, băng vải trắng trên tay lộ ra rất bắt mắt trong màn đêm đen.
Ngay lúc sắp cúp máy, Lạc Quân Hành nói: “Muốn nghe anh đàn piano trực tiếp thì mau qua đây sớm một chút”.
“Được”, Nam Mẫn đồng ý: “Xử lý xong lễ khai trương trường đua ngựa ngày mai, sắp xếp công việc sau này, em qua ngay”.
Lạc Quân Hành ‘ừm’ một tiếng, cúp máy.
…
Mở vòi hoa sen, dòng nước mát lạnh chảy xuống tóc Nam Mẫn, cô nhắm mắt mặc kệ cho nước lạnh dội vào người.
Tháo băng vải trên tay, máu đỏ tươi hóa thành nước máu, chảy rào rào.
Cô phải tỉnh táo lại.
Cô nhất định phải tỉnh táo lại.
Không thể để cho cơn ác mộng mười năm trước lại một lần nữa diễn ra, cũng không thể để bi kịch ba năm trước xảy ra nữa, cho dù là cô hay các anh trai cũng đều không thể nào chịu nổi nỗi đau mất đi người thân.
Cô không thể để Kiều Lãnh dắt mũi mình thêm một lần, cô muốn hóa bị động thành chủ động, phải hỏi thăm tung tích của bố mẹ từ chỗ hắn, hơn nữa đưa hắn ra công lý!
Bố mẹ chưa chết, cô phải kiên định với niềm tin này, dù có một tia khả năng, cô cũng muốn tin!