Cô day trán giữa lông mày, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngước mắt thì nhìn thấy Dụ Lâm Hải đứng bên ngoài.
‘Vào đi”.
Dụ Lâm Hải đẩy cửa đi vào: “Đã đỡ hơn chưa?”
Nam Mẫn ‘ừm’ nhẹ một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện”.
Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn luôn nhìn lên trán của Nam Mẫn.
Trên trán cô vẫn còn quấn băng, do đích thân Lý Vân băng bó, còn cắt thành hình con thỏ cho cô, dán lên trán vô cùng dễ thương.
Nếu phía sau không phải bị thương thì tốt rồi.
Bỏ qua sự quan tâm lộ ra trong ánh mắt anh, cất giọng Nam Mẫn bình tĩnh hỏi anh: “Anh vẫn luôn điều tra Kiều Lãnh à?”
Anh có thể chạy đến ngay tức khắc, chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, hỏi qua Lạc Ưu mới biết, khoảng thời gian này Dụ Lâm Hải vẫn luôn điều tra thông tin và tung tích của Kiều Lãnh.
Vì vậy, anh không chỉ mời chiến hữu cũ trước đây giúp đỡ, mà còn không tiếc bỏ ra một món tiền lớn thuê một đoàn binh đặc chủng.
Sau tai nạn xe hôm đó, cô vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, không biết ở hiện trường đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi tỉnh lại, nghe nói Kiều Lãnh bị bắt, mới thở nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng rằng người của mình sắp xếp ở đó đã bắt hắn, Bạch Lộc Dư nói với cô, lúc bọn họ chạy đến, hiện trường rất hỗn loạn.
Tuy Nam Mẫn đã sắp xếp người trước, nhưng phía bên Kiều Lãnh cũng có không ít người, hai bên lao vào đánh nhau.
Lúc đó phía cảnh sát cách khá xa, là người của Dụ Lâm Hải đưa đến kiểm soát tình hình, sau đó Phó Vực cũng đưa người đến, cùng khống chế người của Kiều Lãnh.
Người của Kiều Lãnh phái đến gần như bị bắt bởi quân bắn tỉa, phía Dụ Lâm Hải và Phó Vực cũng có không ít người bị thương.
Phó Vực chạy đến cũng là do Dụ Lâm Hải thông báo.
Cho nên lần này có thể bắt được Kiều Lãnh, Dụ Lâm Hải chiếm công đầu.
Dụ Lâm Hải thản nhiên ‘ừm’ một tiếng.
Nam Mẫn nói: “Chuyện của Kiều Lãnh, kết thúc tại đây đi, anh đừng điều tra nữa, tránh liên lụy đến anh”.
Giọng của cô rất bình thản, rất bình tĩnh, vẫn toát ra vẻ lịch sự và lạnh nhạt xa cách ngàn dặm.
Dường như với cô, lần này được anh cứu, cũng không có dao động quá lớn về mặt tâm lý.
Cũng không cải thiện được bao nhiêu thái độ với anh.
Dụ Lâm Hải hơi ngước mắt, mệt mỏi cả đêm khiến giọng của anh hơi khàn khàn.
“Tôi biết chuyện của Kiều Lãnh không đơn giản như vậy, tuy hắn đã bị bắt nhưng hắn có quốc tịch nước ngoài, còn gánh trọng án, e rằng phải về nước xử lý”.
Anh nhìn rất thông suốt tình hình hiện tại: “Chính vì vậy, tôi mới không thể ngồi yên không quan tâm. Năm đó chúng tôi đã nhận nhiệm vụ rừng rậm này, thì nên có trách nhiệm từ đầu đến cuối, tuy bây giờ tôi đã không còn quân chức, nhưng đám người Kiều Lãnh chưa bị tiêu diệt, tôi không thể chỉ lo thân mình mà rút ra khỏi chuyện này”.
Dụ Lâm Hải giải thích rất nhiều, không đợi Nam Mẫn phản bác, anh lại hỏi: “Tôi muốn hỏi em một chuyện”.
Nam Mẫn: “Chuyện gì?”
“Ngoại trừ Kiều Lãnh, có phải còn có một thế lực đang gây rắc rối cho em không?”
Đồng tử của Nam Mẫn co lại: “Anh đã điều tra được gì?”
Phản ứng của cô càng chứng thực suy đoán của Dụ Lâm Hải.
Anh mím môi, chậm rãi nói: “Tôi đoán thôi, sau khi Kiều Lãnh về nước, luôn nhằm vào em, gây chuyện với em, có vẻ muốn gây bất lợi cho em, nhưng mỗi lần đến lúc quan trọng hắn lại tha cho em…”
Cứ như đang chơi trò ‘mèo bắt chuột’ vậy.
Đương nhiên anh không dám nói câu này trước mặt Nam Mẫn.
Sợ bị đánh.
Nhưng đúng thế.
Bất kể là uy hiếp hay nổ bom lần ở câu lạc bộ hay du côn xách côn sắt muốn tấn công Nam Mẫn, trông như nguy hiểm ập đến nhưng hắn lại cho cô cơ hội và khả năng thoát chết.
Và không thực sự muốn lấy mạng của cô.
Lần này cũng vậy.
“Đua xe lần này, em cố ý dụ hắn tới, lại chủ động gây ra tai nạn xe, cũng là vì đã nhìn ra hắn không muốn giết em, đúng không?”
Dụ Lâm Hải nói ra suy đoán và phán đoán của mình.
Bây giờ không chỉ Kiều Lãnh không muốn lấy mạng của Nam Mẫn, ngay cả Nam Mẫn, rõ ràng có cơ hội trực tiếp kết liễu tính mạng của Kiều Lãnh, nhưng cô lại không làm vậy.
Tại sao chứ?
Chỉ đơn giản là không muốn vi phạm pháp luật ư?