Nếu đã vô tình vô nghĩa như vậy, thì đừng trách cô kiếm chuyện.
Nam Mẫn nhướn mày: “Anh hai, Ưu Ưu chịu nói chuyện với anh chưa?”
Một mũi tên đâm vào tim.
Quyền Dạ Khiên cầm điện thoại chính là đợi tin trả lời của Lạc Ưu, cầm đến điện thoại sắp hết pin rồi, những anh tin nhắn mà anh ta gửi đi như hòn đá chìm xuống biển cả, hoàn toàn không có hồi đáp.
“Chưa”, anh ta bực bội nói.
Nam Mẫn nói: “Anh đừng sốt ruột, Ưu Ưu chắc chắn sẽ không cố ý phớt lờ anh, có lẽ là điện thoại bị người nhà tịch thu rồi”.
Quyền Dạ Khiên làm mặt lạnh: “Anh biết, anh chỉ sợ như vậy, nếu cô ấy phớt lờ anh thật cũng không sao. Nhưng nếu vì anh mà hại cô ấy bị người nhà cấm túc, thì làm thế nào?”
Bạch Lộc Dư buông điện thoại, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, Ưu Ưu, cô ấy tỏ tình với anh thật hả?”
Đôi môi mỏng của Quyền Dạ Khiên mím thành đường thẳng, khẽ ừm một tiếng.
Là tỏ tình, nhưng còn không đợi anh đồng ý thì đã đi rồi.
Nhưng cũng không sao, anh ta đã đơn phương mặc nhận Lạc Ưu là ‘bạn gái’ trong tim anh ta.
Lý Vân khó tránh lo lắng nói: “Em thấy mấy người hôm nay đến đón Lạc Ưu không giống người bình thường, bối cảnh gia đình của Lạc Ưu có lẽ rất khủng bố phải không, có thể chấp nhận anh không?”
Buổi chiều Hạ Thâm không có mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe họ nói như vậy, cũng hiểu tình hình.
“Bối cảnh của nhà họ Quyền thực sự khiến người ta suy nghĩ, tuy bây giờ đã rửa sạch, làm kinh doanh hợp pháp, nhưng nhà người ta bình thường còn đỡ, nếu là gia đình cán bộ cấp cao…”
Sắc mặt Quyền Dạ Khiên lạnh băng.
“Anh hai, đều là anh em nhà mình, bọn em có gì nói nấy”.
Nam Mẫn nói thẳng: “Nhà Lạc Ưu có bối cảnh thế nào, chắc chắn anh đã biết từ lâu, anh cảm thấy hai người có thể có tương lai không?”
Quyền Dạ Khiên ngẩng đầu, đôi mắt thâm trầm, toát lên vẻ kiên định khó tả.
“Không có tương lai, thì tạo ra tương lai”.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Trước khi gặp được cô ấy, chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Sau khi gặp cô ấy, chuyện kết hôn, anh chưa từng nghĩ đến người khác.
Quyền Dạ Khiên cất trọng vừa trầm vừa kiên định: “Việc là do con người, dù sao anh cũng quyết tâm rồi!”
Nghe thấy lời này, đám người Nam Mẫn đều nhẹ nhõm trong lòng, khuôn mặt cũng nở nụ cười.
Chỉ cần anh hai muốn thì không có gì là không thể.
Nói xong chuyện của Quyền Dạ Khiên, Nam Mẫn lại nói sang Lý Vân: “Anh tư, hôn lễ của anh và anh Trình, chuẩn bị thế nào rồi?”
Lý Vân xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, tên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười: “Vẫn đang chuẩn bị, đợi em từ nước Y quay về, có lẽ vừa kịp uống rượu mừng của bọn anh”.
Thấy vẻ mặt hạnh phúc của anh ta, lại nghĩ đến ban đầu khi anh ta và Trình Hiến ở bên nhau, gây ầm ĩ đến cả nhà gà bay chó chạy, giờ đây đúng là vén mây nhìn thấy trăng sáng.
Con đường tình cảm đúng là cần hai bên cùng cố gắng mới có thể tu được chính quả.
Chỉ một người cố gắng thì chỉ có đi vào ngõ cụt.
Nói chuyện với các anh, thời gian trôi qua rất nhanh.
Cuối cùng đã quỳ hết bốn tiếng, Hạ Thâm đỡ Nam Mẫn đứng lên, xoa đầu gối cho cô.
Nhớ phúc của ‘quỳ dễ dàng’, đầu gối chỉ hơi đo đỏ, không đến mức tím bầm sưng vù không thể đi lại.
Thức đến các anh cũng đều buồn ngủ, nhìn nhau nói ‘chúc ngủ ngon’, Nam Mẫn vừa về đến phòng, thì nhận được điện thoại của anh cả.
Gọi đến thật đúng lúc, chắc chắn là anh nhỏ báo tin cho anh cả.
Ấn phím nghe, Nam Mẫn vội kêu khổ: “Anh cả, em vừa ngủ dậy đã phải quỳ cả hai canh giờ, không thiếu một phút! Đầu gối cũng sưng vù rồi”.
Phía bên kia điện thoại, Lạc Quân Hành cất giọng trầm thấp: “Chẳng phải có ‘quỳ dễ dàng’ sao?”
“…”
Biết cả rồi???
Nam Mẫn bực bội, đột nhiên quát một tiếng: “Các anh lập nhóm sau lưng em!”
Hết yêu rồi.