Lọc Truyện

Truyện Vợ Cũ Thật Quyến Rũ - Nguyễn Băng Trâm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 1852

Một tiếng còi chói tai vang lên sau lưng cô, cô lập tức tránh đến ven đường, đợi cho xe qua sau đó lại tiếp tục không có mục đích gì đi về phía trước, lại không nghĩ tới một chiếc xe quân dụng Hummer dừng lại ở trước mặt cô.

Trần Lương từ trong Hummer bước ra, động tác chỉnh lại quân trang vô cùng soái, vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện trong Tầm mắt Tề Mẫn Mẫn, khiến cô phải kinh ngạc trừng lớn mắt.

“Hai gạch ba sao?"

"Quả nhiên là em” Ánh mắt lạnh lùng của Trần Lương mang theo ý cười nhìn lại.

"Thật khéo” Tê Mẫn Mãn cười cùng Trần Lương chào hỏi. "Tôi đã đợi tại cửa nhà em ba giờ rồi”" Trần Lương mím môi mỏng nói.

"Anh tìm tôi?" Tề Mẫn Mẫn tim đập thình thích nhìn Trần Lương, "Quan trên, tôi là lương dân, không phạm pháp đi?" Nghe thấy Tê Mẫn Mẫn nói, Trần Lương liền nở nụ cười.Anh chỉ vào đầu gối Tê Mẫn : "Thương thế tốt lên rồi chứ?" "A...? Không có việc gì rồi. Chỉ chờ đóng vảy thôi” Tê Mẫn Mẫn lập tức lộ ra tươi cười ngọt ngào, để cho Trần Lương được yên tâm.

Trần Lương nhìn nhìn thấy nụ cười của cô, đôi mày rậm khẽ nhíu lại: “Em ở chỗ này du đãng đã mấy giờ rồi hả?"

"A?" Tề Mẫn Mẫn sửng sốt. Vị hai gạch ba sao này làm sao có thể biết cô đã ở bờ song này mấy canh giờ rồi?

"Tôi theo em cũng đã 1 tiếng rồi, nhưng em lại không có chút ý định sẽ dừng lại" Trần Lương nhàn nhạt nói, "Rảnh như vậy sao?"

"Uhm!Tôi là một người cô đơn, một người ăn cơm cả nhà không đói bụng” Tê Mãn Mãn có chút tự giễu cười nói.

"Vậy cùng tôi ăn cơm chiều đi” Trần Lương cường thế túm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, tiện vứt cô vào chỗ kế bên tay lái. "ÀiIHai gạch ba sao, tôi cũng chưa đồng ý cùng anh ăn cơm!" Tề Mẫn Mẫn đỡ cửa kính xe, bất mãn kháng nghị. "Vậy bụng ai đang kêu đấy?" Ánh mắt Trần Lương lạnh lùng quét qua Tê Mẫn Mẫn một cái, Tê Mẫn Mẫn lúc này mới phát hiện ra bụng mình đang réo ầm ï.

Tề Mãn Mẫn tựa vào trên ghế, nhỏ giọng than thở: "Lỗ tai tỉnh như vậy làm gì?”

"Cảm ơn đã khích lệ. Đây là thói quen nghề nghiệp của lính trinh sát" Trần Lương kiêu ngạo nói.

"Anh đang làm lính trinh sát?" Tề Mẫn Mẫn lập tức tò mò nhìn về phía Trần Lương.

"Hai năm rồi.' Trần Lương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, "Như thế nào? Không giống?"

"Không phải. Cảm giác như chơi rất vui" Tê Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn nói, "Lính trinh sát có phải giống như trên TV hay nói mắt sắc, tai nhọn..."

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT