Chương 235: Mau trốn đi
Lửa bùng lên xung quanh cơ thể cô gái, màu đen, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngọn lửa màu đen kỳ dị như vậy, men theo ngọn lửa, một mùi cá tanh nồng xộc thẳng vào khoang mũi.
Những điều Túy Hoa nói lúc trước rất đúng, lửa của cô gái này có mùi cá tanh.
Làn sóng âm màu đỏ vừa rồi xuyên thẳng qua người Hỏa Diệm Nữ, nhưng Hỏa Diệm Nữ không hề tránh nẻ, làn sóng âm cũng không hề làm hại đến cô ta, có thể thấy, thực lực của cô ta vô cùng xuất sắc.
“Hình nhân màu đỏ!” Tôi lại thâm gào thét trong thâm tâm.
Nhưng lần này, bất kể tôi liều mạng gào đến mức nào đi chăng nữa, cơ thể tôi cũng không xảy ra bất kỳ thay đổi gì, cứ như thể làn sóng âm vừa rồi chỉ đơn thuần là hình nhân màu đỏ đang có tâm trạng tốt nên mới tiện thể giúp tôi một tay vậy.
€ó lẽ tôi chưa từng kiểm soát được hình nhân màu đỏ, tất cả đều là do hình nhân màu đỏ đang bỡn cợt tôi.
Lửa dần dần lan tới, tính thế cấp bách, tôi không có bất kỳ một biện pháp nào cả.
Tôi đã quá đắc ý nên mới quên mất tình hình trước mắt, tôi đã quên mất hình nhân màu đỏ là một sự tồn tại đáng sợ như thế nào, một làn sóng âm mà thôi, nhưng tôi lại ngu ngốc tưởng rằng mình đã khống chế được nó thật.
Tà áo của Lãnh Mạch đã xuất hiện, năng lực của anh ta đang bị phong ấn, có lẽ bây giờ anh ta cũng không có cách để đối phó lại một kẻ có năng lực lớn mạnh như Hỏa Diệm Nữ.
Gầm!
Phía sau tôi đột nhiên vọng tới tiếng gầm rú của đười ươi, tiếng gầm ấy đẩy ngọn lửa đang lan tới trước mặt tôi lui về, sau đó dập tắt trong không khí.
“Ai?!” Hỏa Diệm Nữ trừng mắt nhìn phía sau tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn.
Mẹ ơi! Đây rốt cuộc là con ma con quỷ gì vậy!”
Phía sau tôi là một con đười ươi khổng lồ, khắp người đều là lông đen, ít nhất phải lớn gấp 5 lần con đười ươi trong bộ phim “Kim Cang”! Từ chỗ tôi bắt buộc phải ngẩng cao đầu lên mới có thể nhìn thấy cằm của con đười ươi đó.
Tôi vội vàng lùi về sau mấy bước, rồi bỗng nhiên, tôi và Hỏa Diệm Nữ lại đứng bên nhau.
“Đây là pháp thuật đười ươi tinh, bành trướng!” Lãnh Mạch đứng bên cạnh tôi nói.
Đười ươi tỉnh…
Gặp nhiều ma quỷ quá nên bây giờ yêu tinh, yêu quái thay phiên nhau “lên sàn” à?”
Tôi hơi đau đầu.
“Chị cả, cô gái kia à?” Con đười ươi thở hồng hộc mở lời, tôi không biết chị cả mà nó nhắc tới là ai.
Dưới chân con đười ươi có hai người, một người phụ nữ tóc dài, một người đàn ông, nhìn thấy hai người này, đầu tôi càng đau thêm.
“Con nhóc chết tiệt dám lừa bà!” Ma nữ tóc dài gào về phía tôi, đôi mắt đỏ lựng long sòng sọc: “Bọn tôi tìm thấy vết máu của mặt cóc bên hồ thôn Hòa Bình, cô ta đã chết từ lâu rồi! Vậy mà cô lại lừa bọn tôi hạt phong ấn đang ở trên người cô tal”
Gã răng nanh cũng gầm gừ cổ họng tỏ ý phẫn nộ.
Tôi đưa tay day day huyệt thái dương đang co giật liên hồi.
Bây giờ thì hay rồi, phía trước là Hỏa Diệm Nữ, phía sau là đám ma nữ tóc dài, tôi bị kẹp ở giữa, không chết thành phấn bột tôi không tin!
“Lại là các người!” Hỏa Diệm Nữ lên tiếng: “Không biết sống chết là gì, vậy mà còn đòi cướp hạt phong ấn!”
“Chị cả, sao bây giờ, kia là Lửa Đen”
Đười ươi nói.
Lửa Đen?
Nghe lời đười ươi nói, tôi không kìm được mà nhớ đến hôm ở đại học D, cô ta từng nói muốn cướp đi lửa trắng của Dạ Minh, đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói đến lửa trắng, bây giờ cô gái này lại sử dụng lửa đen, mối quan hệ giữa Dạ Minh và cô gái này là gì? Có phải chỉ có lửa trắng của Dạ Minh mới có thể đối phó được với lửa đen của cô ta không?
Nhưng bây giờ Dạ Minh lại đang ở đồn cảnh sát ngủ vắt lưỡi.
“Nhóc con” Lãnh Mạch đột nhiên gọi tôi: “Ly gián bọn họ, đợi đến khi bọn họ đánh nhau thì em chạy đi, tôi đã lấy chiếc hộp kia đi rồi”
Ly gián?
Tôi khẽ gật gật đầu.
Sau đó, một dòng suy nghĩ vụt qua, tôi nhoẻn miệng cười với ma nữ tóc dài: “Chị gái à, tuy tôi lừa cô hai lân, nhưng cũng là do tôi bất đắc dĩ thôi, cô cũng thấy rồi đấy, cô gái lửa đen này lúc nào cũng đuổi theo tôi đòi lấy hạt phong ấn, nếu khi ấy tôi không lừa cô, mà đưa hạt phong ấn cho cô, vậy thì cô ta sớm đã giết chết tôi mất rồi, không phải sao? Tôi cũng cần phải giữ lại đường lùi cho mình chứ, cô nói xem đúng không?”
“Bây giờ dù cô có nói gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nghe!” Ma nữ tóc dài hét lớn.
“Thôi được” Tôi bày ra dáng vẻ bất lực: “Nếu cô cứ muốn ép tôi đến bước đường này, vậy thì tôi đành đưa hạt phong ấn cho cô gái lửa đen vậy, dù gì cô ta trông cũng có vẻ mạnh hơn các người, tôi có thể cầu xin cô ta không giết tôi, giữ tôi cho tôi một cái mạng”
Cô gái lửa đen không dễ lừa, nhưng hai mắt lại nheo lại, chẳng nói chẳng rằng.
IQ của đám ma nữ tóc dài thì hơi thấp, nếu ngay cả bọn họ mà tôi cũng không lừa được, vậy thì tôi coi như xong.
Tôi giả vờ đi tới chỗ Hỏa Diệm Nữ.
“Khoan đã!” Ma nữ tóc dài gọi tôi.
Tôi dừng lại nhìn cô ta.
“Cô vừa có ý gì? Cô nói năng lực của bọn tôi không mạnh bằng cái con bé dùng lửa nồng nặc mùi cá thối kia á? Cô muốn đi cầu xin cô ta bảo vệ mình? Tôi đang khinh bọn này đấy à?” Ma nữ chất vấn tôi.
Tôi liếc nhìn cô ta, rồi lại nhìn gã răng nanh, cuối cùng nhìn con đười ươi tinh cỡ lớn kia, sau đó gật đầu: “Ừ, tôi cảm thấy các người chẳng có tí năng lực nào hết, một con đười ươi tỉnh vừa béo vừa ngu, một gã răng nanh có chỉ số IQ đạt cực âm, cả cô nữa, ma nữ tóc dài không có não, đấy, có tác dụng gì đâu? Chí ít thì cô gái lửa đen kia cũng được coi là chủ lực của núi Chu Phong.”
Tiếp xúc mấy lần, tôi đoán đám ma nữ tóc dài và núi Chu Phong có mâu thuẫn với nhau.
Quả nhiên, vừa nghe thấy mấy chữ chủ lực núi Chu Phong, ba tên kia liên phẫn nộ đến cực điểm.
“Ba béo, giết chết con bé lửa đen cho chị! Để cái con người không có tri thức kia nhìn cho kỹ, cái gì mới gọi là thực lực!” Ma nữ tóc dài gào lớn.
Đười ươi tinh xông thẳng về phía Hỏa Diệm Nữ, cùng lúc đó, gã răng nanh và ma nữ tóc dài cũng vùng lên tấn công.
“Chỉ dựa vào các người mà cũng muốn giết chết tôi? Đúng là trò cười” Hỏa Diệm Nữ tiếp đòn.
Tôi lặng lẽ lùi sang bên cạnh, chờ đợi thời cơ chạy trốn.
Hỏa Diệm Nữ và ma nữ tóc dài xông vào nhau, đám ma nữ tóc dài ỷ thế nhiều người, nên tạm thời chèn ép được Hỏa Diệm Nữ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết Hỏa Diệm Nữ không hề sử dụng nhiều thủ đoạn.
“Đi thôi!” Lãnh Mạch đột nhiên ra lệnh.
Tôi lập tức quay người chạy đi.
Tôi xin thề, đây là lần tôi chạy nhanh nhất!
Vốn tưởng rằng biện pháp ngư ông đắc lợi này hoàn hảo. vốn tưởng này đã có thể chạy thoát thân, nhưng lại không ngờ chớp mắt, tôi đã cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng lan dần tới đằng sau, tôi ngoảnh đầu lại nhìn.
Hỏa Diệm Nữ đã ập tới!
“Đứng lại cho tôi!” Cô ta chạy phía sau gào lớn.
Sao lại nhanh thế nhỉ!
Đám ma nữ tóc dài tới đây làm trò hề à!
“Đi vào ngõ, đi tìm trăm hồn!” Lãnh Mạch kéo tôi về phía bên phải.
Bên phải, là nơi thông tới chỗ trăm hồn.
Tôi luống cuống xông vào con ngõ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!